Người dịch: Whistle
Đế Khốc ngồi xếp bằng trên ngọc niện, từ trên cao nhìn xuống một lão quỷ có mái tóc trắng xóa đang quỳ ở bên dưới.
"Ý của ngươi là, Quốc vương hiện giờ của Thương quốc đắc vị bất chính, bổn vương cầm Thánh Vương kiếm trong tay thì phải có trách nhiệm bát loạn phản chính, quét sạch triều đình?"
Trong giọng nói của ý tràn ngập quỷ dị, giống như cười mà không phải cười, làm cho người khác không thể phỏng đoán.
"Đúng vậy!"
Lão quỷ giống như không nghe thấy, cúi đầu nói:
"Xưa nay Thương quốc đều có hoàng lệnh, người cầm Thánh Vương kiếm chính vi quốc quân, nhưng quốc quân hiện giờ vốn là do đánh cắp vị trí của tiền chủ mà được, chủ thượng ngài thân là hậu đại của sáu vị Hộ Quốc vương, có trách nhiệm dẹp loạn khi quốc quân trái lệnh, huống chi trong tay ngài còn cầm Thánh Vương kiếm."
"Đây là. . ."
"Ý trời a!"
"A. . ." Đế Khốc híp mắt, a nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
"Ta rất hiếu kì, làm sao ngươi biết Thánh Vương kiếm đang ở trên tay ta?"
Thân thể của Lão quỷ xiết chặt, trong lòng nảy sinh một cỗ hàn ý.
Nguy!
Đối phương đã động sát tâm!
......
Thái chân nhân đặt miếng ngọc giản trong tay xuống, vẻ mặt trầm tư.
Thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng:
"Cửu Khiếu Kim Đan này chính là thượng cổ kỳ tài, được truyền từ ngoại vực, là do tiền bối tông môn may mắn lấy được, có tác dụng gia tăng tu vi, cải tiến thể chất."
"Người bình thường ăn vào thì lập tức trở thành Đạo thể, đúc thành Đạo cơ thượng đẳng, chúng ta ăn vào cũng có rất nhiều lợi ích, thậm chí còn có thể trợ giúp phá vỡ cảnh giới."
Ông ta khẽ vuốt miếng ngọc giản rồi tiếp tục nói:
"Đáng tiếc, Linh dược mà đan phương này cần lại cực kỳ hiếm thấy, gồm chí bảo của Âm dương, Ngũ hành, sau khi tông môn lấy được đan phương này liền chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có thể luyện chế được nó."
"Hiện giờ thì lại có thể thử một chút."
Ở trên dương thế, những dược liệu trong Âm phủ này gần như là tuyệt tích.
Mặc dù ở một vài tuyệt địa có Âm khí hội tụ cũng sẽ sinh ra dược liệu âm cực phẩm, nhưng làm sao có thể so với Âm phủ chân chính được?
Lưỡng Sinh Hoa, Hồi Hồn Thảo, Âm Thổ, cơ hồ khắp nơi đều có!
"Vãn bối đã sai quỷ vật đi thu thập đại đa số dược liệu trên đan phương rồi, Lỗ vương cũng đã mở cửa bảo khố để đệ tử của Toàn Chân đạo vào trong chọn lựa." Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:
"Chỉ còn thiếu nước sông trong Tam Đồ Hà, nhưng thứ này ở trong Âm phủ cũng là bảo vật trong truyền thuyết, nghe nói trong Chiêu vương quỷ cảnh có một vị Quỷ Vương đã từng ngẫu nhiên nhìn thấy Tam Đồ Hà, còn lấy được một bình nước sông, hi vọng là vẫn còn thừa. ."
"Cửu Khiếu Kim Đan. . ."
"Bất luận thế nào cũng phải luyện ra được."
Hai người chân đạp Pháp bảo hình diều bay lên không trung, làn gió không thể thổi bay mái tóc dài, hai người đang chạy tới chiến trường của Lỗ vương và Chiêu vương.
Mạc Cầu nói bằng giọng đạm mạc, mặt không biểu tình, hai mắt tĩnh mịch, nhưng ngữ khí lại rất kiên định, không ai được chất vấn, chuyện này làm cho Thái chân nhân hơi cau mày.
"Mạc Cầu." Nghĩ nghĩ, Ông ta chậm rãi mở miệng:
"Chuyện của Tần Thanh Dung không cần phải vội, ngươi tuyệt đối không thể bởi vì chuyện này mà loạn tâm thần, nếu như đi sai bước, với mình với người đều không tốt."
Thái chân nhân cảm thấy Mạc Cầu đang quá vội vàng.
Với tiềm lực của hắn, đợi thêm một thời gian nữa, đừng nói là Nguyên Anh hậu kỳ, cho dù là Hóa Thần cảnh thì cũng chưa chắc không có hy vọng, sớm muộn cũng sẽ giải quyết được chuyện phiền phức mà đạo lữ của hắn đang gặp phải.
Thời gian cũng đang đứng về phía Mạc Cầu.
Quá vội vàng thì lại không tốt.
"Ừm." Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, gật đầu đồng ý:
"Vãn bối hiểu rõ."
Nói xong, hắn vươn tay chỉ về phía trước:
"Quỷ binh của Chiêu vương."
. . .
Từ khi bắt đầu thảo phạt Lỗ vương cảnh, quỷ quân dưới trướng Chiêu vương vẫn luôn tiến quân thần tốc, trong vài chục năm nay đã thôn tính gần một nửa Lỗ vương quỷ cảnh.
Trong lúc đó.
Ngoài những lần Lỗ vương ra tay ngăn cản và Tổ đình đứng ra hòa giải, quỷ quân của Chiêu vương vẫn luôn ngài đi nghìn dặm, gần như không hề dừng lại.
Trong những năm này, Lỗ vương quỷ cảnh nội ưu ngoại hoạn, quỷ quân khó lòng ngăn cản, liên tục bại lui, chuyện này cũng làm cho sĩ khí của quỷ quân Chiêu vương tăng lên.
Sở Sinh là hậu đại của Chiêu Vương, tuy là Quỷ tướng, nhưng gã lại là người phụ trách một đội đại quân, lúc này, Sở Sinh mình khoác trọng giáp, đứng trên quỷ niện trông về phía xa.
"Hôm nay lại đi thêm ba trăm dặm rồi mới dừng lại nghỉ ngơi."
"Bắt hết toàn bộ những con quỷ vật gặp được trên đường lại, nếu như có thể tiến giai Lệ quỷ thì nhận vào quân doanh, không được thì giao lại cho Chu vương."
"Vâng!" Có Quỷ binh trả lời, sau đó liền vội vàng lui ra.
"Tướng quân." Một con quỷ vật mặc bạch y đang bồng bềnh bay tới, hạ giọng nói:
"Mấy ngày nay, hình như ở phụ cận quân doanh có chút không thích hợp, các vị quận hầu như Tề Tướng Quân, Trấn Bắc hầu đã liên tục án binh bất động mấy ngày trời."
"Chúng ta có cần phải trì hoãn một chút không?"
Những cái tên mà con Quỷ vật này nhắc tới đều là Quỷ Tướng nổi danh dưới trướng của Chiêu vương, thực lực rất mạnh.
Động tĩnh của bọn chúng cũng là thước đo chiều gió cho những quỷ quân khác.
"Hả?"
Sở Sinh nghe vậy bèn nhíu mày, vẻ mặt không hiểu:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Trước mặt cũng không có nhiều Quỷ binh của Lỗ Vương, ít nhất là trong vòng tám ngàn dặm thì chúng ta sẽ không có đối thủ, cẩn thận như vậy làm gì?"
"Ti chức cũng không rõ." Quỷ vật áo trắng lắc đầu:
"Bất quá, cẩn thận một chút thì luôn không sai."
"Ngô. . ." Sở Sinh hé miệng, trong mắt có suy tư, một lát sau mới nhẹ gật đầu:
"Thôi được rồi, không cần đi tiếp nữa, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, thả Tấn Du quỷ ra tuần tra xung quanh."
Cẩn thận một chút là sẽ không sai, huống chi quân công của mình đã không ít, cũng không cần phải vội vàng trong lúc nhất thời.
Về phần nguy hiểm.
Sở Sinh cũng không lo lắng, trước không nói quân doanh mà mình đang ở không nằm trên tuyến đầu, cách đó không xa còn có một vị Quỷ Vương Trung giai Chu vương tọa trấn.
"Vâng!"
Quỷ vật áo trắng đáp lời rồi hóa thành một làn khói trắng lui ra đưa tin.
Bầy quỷ lập tức xây dựng cơ sở tạm thời, hơn ngàn con Tấn Du quỷ hóa thành những cơn Âm phong bay khắp bốn phía, địa điểm tuần sát trọng tâm đương nhiên là ở phía trước mặt.
Không bao lâu sau.
Quỷ hỏa dấy lên, âm thực sôi ùng ục.
Sở Sinh ngồi xếp bằng trước đống lửa, gọi vài vị thân binh tới cùng nhau ăn uống, tính cách của gã hào sảng, lại không thèm quan tâm thân phận, đám quỷ ăn uống trò chuyện rất vui vẻ.
Trong lúc đang ăn, một con quỷ vật mọc sáu cái tai đột nhiên dừng lại, sáu cái tai run mạnh, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
"Thế nào?"
Sở Sinh đang có men say trong người, hồng quang đầy mặt, cười nói:
"Nghe được động tĩnh gì không. . ."
Lời còn chưa dứt, thân thể của gã ta cũng lập tức cứng đờ, lập tức đứng dậy, nhìn về phương xa với vẻ mặt kinh ngạc.
Những Quỷ vật khác cũng đều là hạng người thân kinh bách chiến, lập tức cầm lấy Quỷ binh ở bên cạnh, men say trên mặt quét sạch sành sanh.
"Đó là cái gì?"
"Sương mù?"
"Không, bên trong có hai con Quỷ vật!"
Bầy quỷ vận chuyển Thần thông của bản thân, đôi mắt nhìn về phương xa, có thể thấy được hai cái bóng mờ đang lao tới quân doanh do Điềm hầu phụ trách.
Những chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng thứ làm cho bọn chúng kinh ngạc chính là khí tức cực kỳ mạnh mẽ của hai bóng mờ kia.
Quỷ Vương Trung giai!
Hơn nữa hai tên này còn lao tới với khí thế hung hăng, sợ là Quỷ Vương Trung giai của Lỗ vương quỷ cảnh.
"Hai cao thủ Quỷ Vương!"
"Bọn hắn đang muốn chết sao!"
Đúng là Quỷ Vương rất lợi hại, nhưng nơi này chính là chỗ đóng quân của Chiêu vương, cũng không thiếu cao thủ Quỷ Vương, còn có hơn ức vạn Quỷ binh trợ trận, há có thể dễ dàng xông vào như vậy?
Theo bọn chúng nghĩ, hai tên này rất can đảm, nhưng lại không được thông minh cho lắm.
Giờ này khắc này.
Những quỷ quân ở xung quanh đều lập tức hành động, những luồng khí tức mạnh mẽ liên tục dâng lên, tạo thành một tòa đại trận vây khốn người xông vào.
Lúc này, Sở Sinh đột nhiên nhíu mày:
"Sương mù, biến lớn rồi!"
Không sai.
Bầy quỷ hoàn hồn, định thần nhìn lại, chỉ thấy một người trong đó đang không ngừng phun ra sương mù, sương mù nhanh chóng khuếch trương.
Trong sương mù có thể loáng thoáng nhìn thấy vô số bóng mờ.
"Đó là cái gì?"
Bầy quỷ vô cùng nghi hoặc, cùng lúc đó, sương mù đã tiếp xúc với quân doanh do Điềm hầu trấn giữ.
. . .
Địa Ngục Đồ!
Mạc Cầu không thường thi triển pháp môn này, một cái là vì pháp này có liên quan đến căn cơ Thần hồn của hắn, lỡ như bị hao tổn thì tâm thần cũng sẽ trọng thương.
Hai là, đa số đối thủ của hắn đều có tu vi, cảnh giới cao thâm, Địa Ngục Đồ hoặc tâm, mê thần thì còn có thể, nhưng lại không có tác dụng gì lớn.
Nếu mà dùng để đối phó với tạp binh thì lại vô cùng thích hợp.
Niệm động, cảnh tượng Địa ngục bao trùm ngàn dặm, mười tám tầng Địa Ngục, Thập Điện Diêm La, đầu trâu mặt ngựa. . . Lần lượt xuất hiện.
"Thứ gì?"
"Cẩn thận!"
Đám quỷ binh bị cuốn vào trong Địa Ngục Đồ còn chưa kịp hoàn hồn liền thấy trước mặt có vô số Quỷ binh lao tới, bọn chúng liền lập tức bày trận sẵn sàng đón địch, vô thức nắm chặt Quỷ binh.
Sau một khắc.
Trời đất quay cuồng.
Vô số cây thiết thụ đột ngột từ dưới đất mọc lên, thiết thụ khai hoa, cây nào cây nấy đều trông rất dữ tợn, cành cây phân tán trông như những bó tên, trong nháy mắt đã xuyên thủng rất nhiều Quỷ vật.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thiết Thụ Địa Ngục!