Người dịch: Whistle
Lúc này đã là giờ Tuất, sắc trời tối đen.
Mạc Cầu thay một bộ trường y vải bố rồi vội vàng đi vào trong hiệu thuốc, những người tới đây phúng viếng cũng đã rời đi hết rồi.
Trong hiệu thuốc trống rỗng, hoàn toàn tĩnh mịch.
"Mạc sư đệ, đệ về rồi à." Tề sư huynh đặt đồ vật trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lướt qua:
"Sao sắc mặt đệ kém vậy?"
"Vậy à." Mạc Cầu giật giật khóe miệng, nói sang chuyện khác:
"Sư tỷ đâu rồi?"
"Ở hậu viện, đi theo ta." Tề sư huynh lãnh đạm xoay người sang chỗ khác, vừa đi vừa nói:
"Đợi chút nữa có lời gì thì đệ có thể nói thẳng, chỉ cần không vi phạm ý nguyện của sư phụ thì ta đều sẽ đáp ứng."
"Hả?" Mạc Cầu vừa bước đi vừa nói:
"Thế nào, xảy ra chuyện gì sao?"
"Có lẽ vậy." Tề sư huynh nói với giọng đạm mạc:
"Sư muội còn nhỏ, không rành thế sự, không biết nhân tâm hiểm ác, có đôi khi rất dễ dàng bị người khác lừa gạt, sư huynh đệ chúng ta hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau."
Mạc Cầu nhíu mày, không nói một lời đi theo y vào hậu viện.
Xem ra đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng mà hiện giờ Mạc Cầu chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, không muốn bị vướng vào chuyện rắc rối khác.
Ngoại trừ Tần Thanh Dung ra thì nơi này lại còn có một người khác, chính là Bạch gia đại công tử Bạch Cảnh Thiềm.
Sắc trời đã tối thế như vậy mà gã ta còn chưa đi nữa.
"Sư huynh, Mạc sư đệ, hai người về rồi sao." Nhìn thấy hai người Mạc Cầu bước tới, Tần Thanh Dung đứng dậy nghênh đón.
Có người làm bạn, trút bầu tâm sự, tinh thần của nàng cũng tốt hơn mấy ngày trước không ít.
"Hai vị." Bạch Cảnh Thiềm cũng không xem mình là người ngoài, chủ động mở miệng:
"Bận rộn cả ngày rồi, ăn một chút gì đó lót dạ đi, đừng để làm xong chuyện thì người lại bị suy sụp."
"Làm phiền Bạch thiếu gia tốn kém." Tề sư huynh quét mắt nhìn thức ăn thức uống rồi nói:
"Nhưng mà ta còn phải chịu tang sư phụ, không nên ăn ngon uống tốt như vậy, cơm với nước canh là được rồi."
"Lý nên như vậy." Bạch Cảnh Thiềm gật đầu:
"Bất quá hôm nay có chuyện cần bàn, vả lại mấy ngày nay hai vị cũng vất vả quá rồi, cũng nên bồi bổ thân thể một chút."
Sau đó gã liền nhiệt tình chào mời:
"Ngồi, ngồi!"
"Sư huynh, Mạc sư đệ." Tần Thanh Dung cũng thở dài, nói:
"Bởi vì chuyện của cha mà mấy ngày nay hai người đã chịu không ít mệt nhọc, mọi người đều ngồi xuống đi, chúng ta phải thương lượng một chút."
"Sư tỷ." Mạc Cầu cắt ngang câu chuyện, trực tiếp hỏi:
"Tần sư phụ dặn đệ phải dẫn sư tỷ đi Đông An phủ, sư tỷ nghĩ như thế nào?"
Đi, phải đi ngay lập tức.
Dù nàng không muốn đi thì hắn cũng vui vẻ nhẹ nhõm rời đi.
"Đông An phủ. . ." Nghe vậy, trong mắt Tần Thanh Dung mang theo vẻ mê mang, vô thức nhìn sang Bạch Cảnh Thiềm ở bên cạnh.
Dù gì thì nàng vẫn còn trẻ, từ nhỏ lại sống dưới sự che chở của Tần sư phụ, cho nên không có chủ kiến gì.
Bây giờ Tần sư phụ đã qua đời, không có chỗ dựa nên trong lòng nàng không được tự nhiên, lúc này người trong lòng xuất hiện, vừa vặn có thể thay thế chỗ dựa.
"Mạc đại phu." Bạch Cảnh Thiềm bưng chung rượu lên rồi nói:
"Tâm tình của Tần sư phụ thì có thể lý giải được, chỉ nhưng mà lần đi Đông An phủ này đường xá xa xôi, cảnh ngộ khó dò."
"Theo ta thấy, chẳng bằng lưu lại, dựa vào những tích lũy của Hứa lão và Tần sư phụ thì cũng đủ để phú quý cả đời."
"Ngài nói đúng không, Tề sư huynh?"
Một câu cuối cùng, gã lại nhìn về phía Tề sư huynh rồi cười nói:
"Chắc hẳn với sự tôn kính mà Tề sư huynh dành cho Tần sư phụ thì sẽ không đành lòng nhìn thấy Thanh Dung phải chịu nỗi khổ bôn ba này."
". . ." Tề sư huynh nhíu mày:
"Ý của người là để sư muội tiếp nhận hiệu thuốc Thanh Nang?"
"Hiệu thuốc Thanh Nang được Hứa lão truyền lại cho Tần sư phụ, hiện giờ giao lại cho Thanh Dung quản lý cũng là chuyện đương nhiên." Bạch Cảnh Thiềm nhún vai, nhìn về phía Mạc Cầu:
"Mạc đại phu, ngươi nói đúng không?"
"Vậy sao. . ." Mạc Cầu hiểu rõ, đưa tay tiếp nhận chung rượu:
"Sư tỷ, nếu như sư tỷ không nguyện ý đi Đông An phủ thì Mạc Cầu sẽ có không ý kiến, hết thảy đều xem sự lựa chọn của sư tỷ."
"Bất quá nếu như sư tỷ muốn tuân theo lời bàn giao của Tần sư phụ thì chúng ta nhất định phải lập tức rời đi, thừa dịp ban đêm ra khỏi thành."
Nói xong liền một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Rượu vừa vào cổ họng thì sắc mặt Mạc Cầu khẽ biến, trong mắt đã nổi lên vẻ lo lắng.
Thuốc mê!
Không nghĩ tới, mình vừa từ chỗ của Quách Tiêu ngửi được khói mê, đến nơi này lại phải đụng phải thuốc mê.
Thật đúng là. . .
"Vội vàng như vậy sao?" Tần Thanh Dung ngẩn ngơ.
"Thanh Dung." Bạch Cảnh Thiềm tới gần một bước, chậm rãi nói:
"Bằng hữu của nàng, người quen của nàng đều ở nơi này, bôn ba ngàn dặm tới Đông An phủ, một nơi xa lạ không có người quen. . ."
"Thật là không phải là một lựa chọn tốt!"
Trên mặt Tần Thanh Dung lộ ra vẻ chần chờ.
"Sư muội." Tề sư huynh lạnh giọng mở miệng:
"Nếu như muội muốn ở lại thì chuyện của hiệu thuốc sẽ do muội quản lý, sư huynh tuyệt không phải loại người tham phú quý."
"Bất quá, tuổi của muội còn nhỏ, khuyết thiếu kinh nghiệm, rất dễ dàng bị người ta lừa, tốt nhất nên nghĩ kỹ rồi hãy quyết định."
"Quản lý hiệu thuốc?" Ánh mắt Tần Thanh Dung mờ mịt.
Đúng như Tề sư huynh nói, mặc dù từ nhỏ thì nàng đã sinh hoạt ở hiệu thuốc, nhưng lại không hiểu nhiều gì về hiệu thuốc.
Thậm chí ngay cả y thuật cũng rất sơ sài.
Chỉ nghĩ tới chuyện sau này phải quản lý hiệu thuốc thôi là nàng đã thấy đau đầu rồi, không biết nên làm như thế nào.
"Không sao cả." Bạch Cảnh Thiềm tiếp tục mở miệng:
"Lúc mới bắt đầu thì ai cũng cảm thấy xa lạ, từ từ liền sẽ quen thôi, vả lại Bạch gia của huynh cũng sẽ giúp đỡ cho muội một chút."
"Bạch gia?" Tề sư huynh cười lạnh:
"Bạch gia hiện giờ đã là tiến bất phu xuất, tự thân khó đảm bảo, sợ là bản lĩnh của Bạch thiếu gia cũng có hạn."
Ai cũng biết, mặc dù trước đây Bạch gia gặp khó nhưng vẫn còn có căn cơ, nhưng từ lúc Bạch Cảnh Thiềm tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc thì lại ngày càng lụi bại, hiện giờ đã sắp sụp đổ rồi.
"Ngươi. . ." Bạch Cảnh Thiềm biến sắc, khóe miệng co quắp một hồi, cố nén giận dữ nói:
"Ít nhất ta đối với Thanh Dung một lòng, tuyệt đối sẽ không giống với người nào đó, âm thầm ham muốn tiền tài của người khác."
"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Tề sư huynh đại biến, lập tức tiến lên một bước rồi tức giận nói:
"Họ Bạch, ngươi nói lại lần nữa xem!"
"Ta đâu có nói các hạ, Tề sư huynh kích động như vậy làm gì?" Bạch Cảnh Thiềm cười lạnh:
"Chẳng lẽ là, chưa đánh đã khai sao?"
"Ngươi muốn chết!" Cây quải trượng trong tay Tề sư huynh đập xuống đất một cái, muốn động thủ.
Bạch Cảnh Thiềm cũng không sợ:
"Chả lẽ lại sợ ngươi?"
"Đủ rồi!" Đột nhiên Tần Thanh Dung hét lớn, dậm chân ngăn ở giữa hai người, đưa tay cản bọn họ lại:
"Tất cả dừng tay!"
Trong tràng yên tĩnh.
"Tất cả ngồi xuống đi." Dừng một chút, Tần Thanh Dung mới thở dài một hơi, giọng nói chậm dần:
"Chúng ta từ từ nói."
Hai người liếc nhau, ngoại trừ Mạc Cầu có vẻ hơi không kiên nhẫn ra thì còn lại đều ngồi xuống.
"Sư muội." Tề sư huynh là người mở miệng đầu tiên:
"Ta chịu đại ân của sư phụ, cho nên dù muội có lựa chọn như thế nào thì sư huynh cũng đều duy trì, ta cũng chẳng thèm khát gì cái hiệu thuốc Thanh này!"
"Sư huynh." Trong mắt Tần Thanh Dung lộ ra vẻ cảm động.
Nàng thân là nữ tử không tiện xuất đầu lộ diện, mấy ngày nay đều là Tề sư huynh bận bịu lo liệu chuyện tang sự.
Nàng nhìn ở trong mắt, cũng ghi ở trong lòng.
"Sư tỷ." Mạc Cầu cũng mở miệng:
"Mấy ngày nay chắc là sư tỷ đã có quyết định rồi, nói ra là được, bất luận như thế nào thì sẽ không có người nào phản đối."
Tần Thanh Dung đã là người trưởng thành, nên tự mình gánh chịu trách nhiệm mà bản thân đã lựa chọn, không có ai có thể thay nàng làm chủ.
Huống hồ Tần sư phụ đã qua đời, cuộc sống sau này của nàng còn rất dài, cũng nên trưởng thành.
"Không sai." Tề sư huynh gật đầu.
"Ta. . ." Tần Thanh Dung há to miệng, quét mắt nhìn mấy người, cuối cùng rơi trên người Bạch Cảnh Thiềm, ánh mắt phức tạp.
"Thanh Dung." Bạch Cảnh Thiềm thở dài, nói:
"Chuyện này liên quan đến chuyện mấy chục năm sau này của muội, phải cực kỳ thận trọng, không nên vọng động."
"Ừ." Tần Thanh Dung chậm rãi gật đầu, trong đôi mắt đẹp đã ướt đẫm nước mắt:
"Ta. . . Muốn ở lại."
Trên mặt Bạch Cảnh Thiềm lộ vẻ vui mừng, ánh mắt Tề sư huynh có chút biến hóa nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, Mạc Cầu thì có chút nhẹ nhàng thở ra.
Tần Thanh Dung ở lại, như vậy hắn liền sẽ thiếu đi một cái vướng víu, trên đường cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Về phần cái nơi phiền phức này. . .
"Bất quá." Còn chưa kịp đợi hắn suy nghĩ xong thì Tần Thanh Dung đã mở miệng nói tiếp, giọng nói phập phù:
"Ta vẫn là quyết định nghe theo an bài của cha, cùng Mạc sư đệ đi tới Đông An phủ tìm thân."
"Cái gì?"
Ba người sững sờ.