Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 70

Hoàng hậu hài lòng gật đầu, “Hôm nay Hoàng thượng đã phái người tới Cung Ngọc Thần tìm Thục phi tra hỏi. Không biết mọi người có ý kiến gì về chuyện này không. Ý của bổn cung là, mọi người có chuyện gì thì cứ nói ngay tại đây, nói nặng nói nhẹ, bổn cung đều sẽ không truy cứu. Nhưng nếu đã ra khỏi cửa Cung Phượng Từ, bổn cung hy vọng, mọi người đều sẽ kín miệng một chút.”

Tất cả mọi người đều cúi đầu suy tư, lát nữa Hoàng hậu hỏi đến mình thì nên trả lời thế nào.

“Nếu các vị tỷ muội ai cũng không muốn nói trước, vậy bắt đầu từ Quý phi muội muội vị phân cao nhất đi.” Ánh mắt Hoàng hậu dừng trên người Trịnh Quý phi.

Trịnh Quý phi suy nghĩ một chút nói: “Hoàng hậu nương nương, tình hình ngày đó quá mức đau thương. Thần thiếp cũng không nguyện ý muốn hồi tưởng lại. Chẳng qua hiện giờ nghĩ đến, lời của Nhu Xảo kia quả thật có vài phần đạo lý. Ngày đó thần thiếp cùng Cẩm phi, Khang phi còn có tiền Thục phi ngồi cùng một chỗ. Trong đám thích khách xác thực có rất nhiều người chạy đến chỗ chúng thần. Nếu không có cung nữ Thanh Diệp của Khang phi liều chết bảo hộ, cản đường bọn hắn, thì đừng nói tới tiền Thục phi, ngay cả thần thiếp cũng đã sớm thành vong hồn dưới lưỡi đao rồi.”

Hoàng hậu gật đầu, lại nhìn về phía Chu Cẩm phi. Chu Cẩm phi tiếp lời nói: “Quý phi tỷ tỷ nói rất đúng. Tình cảnh ngày đó vô cùng hỗn loạn. Chúng thần thiếp đều là phụ nhân chốn thâm cung, làm sao có năng lực tự vệ? Thần thiếp nhớ rõ khi vũ cơ áo trắng công kích Hoàng thượng, thì đồng thời cũng có ba, bốn vũ cơ áo đỏ chạy tới chỗ chúng thần. Hơn nữa mục tiêu của các nàng dường như rất rõ ràng, chính là diệt trừ tứ phi. May mà nữ quan Thanh Diệp biết võ công, vậy mới có thể bảo trụ tính mạng của chúng thần.”

“Khang phi muội muội thấy thế nào?” Hoàng hậu hỏi.

Khang phi ngẩng đầu, nhìn Hoàng hậu, nhẹ nhàng mở miệng, “Hoàng hậu nương nương, tình hình ngày đó, những ai có mặt đều rõ như ban ngày. Chúng thần không chạy về phía ngự tọa, nhưng vẫn bị bọn thích khách truy sát không chết không ngừng. Mấy cung nữ bên cạnh tiền Thục phi đều hộ chủ mà chết, nhưng vẫn không cứu được tính mạng của tiền Thục phi. Xin mời Hoàng hậu nương nương ngẫm lại, nếu thích khách muốn hành thích Hoàng thượng, thì tại sao lại có nhiều thích khách ở xung quanh chúng thần như vậy?” Giọng của Khang phi vô cùng bình tĩnh, nhưng câu hỏi chất vấn cuối cùng kia lại khiến cho mọi người ở đây đều chấn động.

Rất nhiều phi tần đều đang nhớ lại tình cảnh lúc đó. Quả thật, dựa theo cấp bậc, tứ phi có thể mang cung nữ vào điện nhiều nhất. Nhưng mà cuối cùng khi kiểm kê thương vong, thì tứ phi cùng cung nữ lại thương vong nhiều nhất. Mà nhóm Mỹ nhân, Tài tử chỉ dẫn theo một cung nữ ngược lại không có việc gì. Nếu nói các nàng cản đường bọn thích khách đi tới ngự tọa, thì cũng có thể lý giải. Nhưng cố tình các nàng lại ngồi bên trái ngự tọa, hoàn toàn không chặn đường. Người sáng suốt cũng nhìn ra được, thích khách là chạy thẳng tới chỗ các nàng. Xuống tay không chút lưu tình, rõ ràng chính là muốn đưa các nàng vào chỗ chết.

Nếu việc này thật sự là do Liễu Thục phi ở phía sau giật dây, như vậy tâm tư của nàng cũng quá ác độc!

Kế tiếp, mấy vị phi tần phát biểu cơ bản cũng giống như tam phi. Trong lòng Hoàng hậu hiểu rõ, việc này vô luận có phải do Thục phi gây ra hay không, thì mọi người cũng đều đã nhận định là nàng làm. Coi như nàng có thể thoát tội, thì trong Hậu cung này, sự tồn tại của nàng cũng sẽ giống như một bệnh dịch.

Một quân cờ đã bị phế bỏ, thì không cần phải tốn tâm tư để giữ lại.

“Nếu chư vị muội muội đã trăm miệng một lời, vậy bổn cung cũng đã minh bạch ý tứ của mọi người. Có điều Thục phi có tội hay không, chuyện này có phải do Thục phi chủ mưu hay không, đều không phải việc phụ nhân thâm cung chúng ta có thể xen vào. Nếu mọi người không có việc gì nữa thì giải tán đi, chuyện này chắc chắn sẽ có kết luận.”

Mọi người đứng dậy nói: “Vâng.”

Ra khỏi Cung Phượng Từ, hôm nay mặt trời vừa đúng lúc. Chu Cẩm phi nổi hứng, không ngồi kiệu, muốn đi Ngự Hoa Viên một chút. Hỏi Khang phi, Khang phi đương nhiên vui vẻ đi cùng.

Chu Cẩm phi vừa đi vừa trêu chọc nói: “Thanh Diệp, làm nữ quan tứ phẩm cảm giác thế nào? Sáng nay nghe ngươi nói chuyện, quả nhiên không giống với lúc trước. Ngươi với chủ tử của ngươi càng lúc càng giống nhau rồi.”

Dương Quỳnh lúng túng nói: “Cẩm phi nương nương, người đừng trêu ta. Người cầu ân điển của Hoàng thượng, ta còn chưa cảm tạ người đây.”

“Cảm tạ ta làm gì? Ta thay ngươi cầu chức quan Lục Thượng, đáng tiếc ngươi không chịu làm. Ngươi, nha đầu này, trong cung có biết bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm vào vị trí này, vậy mà ngươi lại không cần.”

Dương Quỳnh nói: “Nương nương nói đúng. Chính vì có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ta mới không muốn làm. Cả ngày bị người khác theo dõi, rất không thoải mái.”

Chu Cẩm phi nghe xong cười to nói: “Nhìn nha đầu này của ngươi xem, càng lúc càng giống ngươi rồi. Nói mau, làm sao ngươi dưỡng ra được một nha đầu như vậy?”

Khang phi nói: “Sao lại là ta dưỡng được? Tỷ tỷ tính làm ta xấu mặt hả? Ta có thể dưỡng ra một nha đầu vô dụng như vậy sao?”

Dương Quỳnh nghe xong rụt cổ lại, thầm nói, món nợ này vẫn chưa trả hết mà?

“Ngươi nha, chính là yêu cầu quá nhiều. Ta thấy Thanh Diệp cũng không tệ. Nếu muốn người hầu hạ, thì bên cạnh ngươi còn rất nhiều. Nhưng nếu là bảo mệnh, thì cũng chỉ có một.” Cẩm phi thở dài, “Tỷ tỷ ta cầu còn không được đây.”

Khang phi nghe xong giả bộ không hiểu ý Cẩm phi, “Tỷ tỷ lại nói đùa rồi. Nương gia tỷ tỷ ở trong Chu gia quân, lẽ nào không có nữ tử biết võ công? Điều một hai người tiến cung làm cung nữ của tỷ tỷ, có ai lại không mạnh bằng nha đầu kia? Nàng là thay đổi giữa chừng, mới học võ công có mấy ngày, nếu không phải ngày đó cấp bách, nàng cũng sẽ không anh dũng như vậy.” Khang phi nói tới đây nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, cười nói: “Có điều, trung tâm đúng là đáng khen.”

Chu Cẩm phi cười nói: “A di đà Phật, còn không mau cảm tạ nương nương nhà ngươi, rốt cuộc cũng nói được một câu tốt cho ngươi rồi.”

Tất cả mọi người đều cười theo.

Trong Ngự Hoa Viên hoa Mai nở rộ, ngạo nghễ đón gió, từ xa cũng có thể ngửi thấy hương hoa Mai.

“Bảo kiếm nhọn là do được mài giũa, hương hoa Mai là tự chuốc khổ hàn.” Chu Cẩm phi thở dài nói: “Hương này cũng là do được luyện mới có.”

Dương Quỳnh vẫn cho rằng Chu Cẩm phi là một người thẳng tính, có cái gì thì nói cái đó, chưa từng ủy khuất bản thân. Nhưng nghe xong câu này của nàng, Dương Quỳnh lại đột nhiên cảm thấy nhất định Cẩm phi cũng đã trải qua rất nhiều đau thương.

Bên này, Khang phi đã sai các cung nữ thu thập tuyết đọng trên hoa Mai, chuẩn bị thu giữ lại để pha trà.

“Sau khi mặt trời mọc, tuyết này sẽ tan rất nhanh. Nếu không nhanh thì cái gì cũng không thu được đâu.” Khang phi nói.

“Đúng vậy, rất nhanh, sẽ không còn gì nữa.” Chu Cẩm phi phụ họa nói.

Không biết tại sao, Dương Quỳnh cảm thấy hôm nay Chu Cẩm phi dường như rất đa cảm.

Nàng liếc mắt nhìn Khang phi một cái, Khang phi khẽ lắc đầu, nàng cũng liền không nhiều lời nữa. Nàng quan tâm Chu Cẩm phi, cơ bản vì Chu Cẩm phi là tỷ muội tốt của Khang phi, nếu như không có mối quan hệ này, nàng chắc chắn sẽ không tốn tâm tư đi quan tâm người khác.

Từ trước tới nay Dương Quỳnh đều không phải người đa tình.

“Chuyện hôm nay, muội muội thấy thế nào?” Chu Cẩm phi chuyển đề tài, cũng chuyển luôn tâm tư. Cả người thoạt nhìn lại giống như ngày thường.

Khang phi nói: “Theo ta thấy, Liễu Thục phi đã là quân cờ bỏ.”

Chu Cẩm phi nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng coi như ngươi đã thay tiền Thục phi giải oan báo thù rồi.”

Khang phi lắc đầu nói: “Giải oan thì đúng, nhưng báo thù thì chưa hẳn.”

“Hử? Là thế nào?” Chu Cẩm phi khó hiểu.

Khang phi thở dài, “Tỷ tỷ đừng quên, hai vị Thục phi đều là người của Liễu gia. Một khi tội danh ám sát mưu nghịch áp xuống, lẽ nào chỉ có một mình Thục phi nho nhỏ gánh tội hay sao?”

Chu Cẩm phi cũng thở dài theo, “Đúng là Thiên gây nghiệt, có thể tha. Tự gây nghiệt, không thể sống. Liễu gia cũng coi như là trâm anh thế gia*, công huân vinh hiển, vậy mà lại còn không thỏa mãn, có nữ nhi làm Thục phi chưa đủ, cố tình còn muốn gây ra một trận thảm sát như vậy. Coi như Hoàng thượng không trị tội Liễu gia, thì những đại thần trong triều có thân nhân vong mạng cũng sẽ không chịu để yên.”

*Trâm anh thế gia: Gia tộc hiển hách có nhiều thế hệ làm quan.

Khang phi cười lạnh nói: “Đây là lòng tham không đủ rắn nuốt voi. Lòng tham không đáy chỉ có thể mua dây buộc mình.”

Chu Cẩm phi đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Nếu Liễu Thục phi bị trị tội, vậy vị trí Thục phi sẽ trống, người có khả năng được tiến phong nhất chính là Trần Chiêu nghi. Ngươi có nghĩ tới điểm này hay không?”

Khang phi cười đến vô cùng giảo hoạt, “Tỷ tỷ không cần phải lo lắng. Việc này không cần tỷ muội chúng ta quan tâm.” Nói xong, nàng vươn ngón tay nhỏ nhắn chỉ chỉ về phía trước, “Sẽ tự có người đau đầu.”

“Quỷ linh tinh.” Chu Cẩm phi cười mắng.

Cung Phượng Từ.

Hoàng hậu ngồi ở trên ghế, một tay đỡ trán, lâm vào trầm tư. Chuyện ám sát khi đó nàng cũng biết sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng nàng vẫn không tin Liễu Thục phi sẽ nhẫn tâm giết chết tỷ tỷ của mình. Nàng càng không tin Liễu gia dám dùng chiêu thích khách ám sát này để minh tu sạn đạo, ám độ Trần thương**. Nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều là sự thật. Hơn nữa đã bị vạch trần thì không cách nào có thể tiếp tục che giấu.

**Minh tu sạn đạo, ám độ Trần thương: Kế thứ 8 trong 36 kế. Ngoài sáng dùng biểu hiện giả dối mê hoặc đối phương, trong tối âm thầm tiến hành hoạt động để đạt được mục đích.

Liễu Thục phi không bảo trụ được, thì Liễu gia cũng khó thoát. Hoàng hậu biết hiện tại Hoàng thượng nhất định cũng đang đau đầu giống mình. Thế lực của Liễu gia không nhỏ, mất đi ủng hộ của Liễu gia, thì đối với Hoàng thượng mà nói là một tổn thất không hề nhỏ. Nếu không giữ được, thì sớm ngày rút ra. Nàng cùng Hoàng thượng đều nghĩ như vậy. Chuyện này, nên sớm không nên trễ.

Chẳng qua, còn một việc nàng vẫn không hiểu nổi. Tại sao Nhu Xảo lại xuất hiện ở trong yến hội? Hoàng hậu không ngốc, nếu nói sau lưng Nhu Xảo không có ai sai khiến, nàng tuyệt đối không tin. Trong yến hội, thủ vệ trùng điệp, Nhu Xảo là một nữ tử yếu ớt, lại ăn mặc dễ gây chú ý như vậy, thì sao nàng có thể trà trộn vào được?

Như vậy người giật dây là ai? Người đầu tiên Hoàng hậu nghĩ đến chính là Khang phi. Màn diễn xướng vô cùng xuất sắc này làm cho Hoàng thượng không thể không xử phạt Liễu Thục phi, xử phạt Liễu gia. Nếu không sẽ làm dân oán bốn phương, ầm ĩ vang trời. Có năng lực làm như vậy, tựa hồ chỉ có một mình Khang phi. Nhưng lúc trước chính Khang phi đã nói rõ, nàng sẽ không gây chuyện ở lễ thiên thu. Thậm chí vì thế mà từ bỏ cơ hội tốt nhất để phản kích Liễu Thục phi. Đây xác thực là cách thể hiện thành ý lớn nhất.

Hoàng hậu rất tôn trọng Khang phi đối thủ này. Nàng chậm rãi đưa Khang phi ra khỏi danh sách hoài nghi. Trừ bỏ Khang phi, chẳng lẽ là Cẩm phi? Hoàng hậu tự hỏi. Ấn tượng Cẩm phi tạo cho nàng chính là trong thô có mảnh. Tuyệt đối không phải như biểu hiện thẳng tính nóng nảy bên ngoài. Người hay nóng giận như vậy, là không thể ngồi vào vị trí Cẩm phi này. Nhưng nếu nói nàng có thể nưu tính một chuyện hoàn mỹ như vậy, Hoàng hậu vẫn cảm thấy không có khả năng cho lắm.

---------------------------------------------------------

Editor: Mọi người 8/3 vui vẻ \(^o^)/
Bình Luận (0)
Comment