Mặc Huyên

Chương 4


Giang Cẩn Huyên lúc này vẫn còn đang ở trung tâm thương mại.

Cô bé đang rất vui vẻ, vì không khí giáng sinh ở đây thật tuyệt.

Họ trang hoành rất nhiều đồ trang trí, cây thông Giáng sinh cũng rất lớn, lớn hơn nhiều so với cây mà cô thấy ở Trung Quốc năm ngoái.

Trên tay lúc lắc túi đồ trang trí, cô bé đang hí hửng xem không biết khi về nhà, cô và bố mẹ sẽ trang trí cây thông kiểu gì....
Đoạn đường đi về nhà, cô thấy trời có vẻ lạnh dần.

Cũng phải, giờ này người người, nhà nhà đang quây quần cùng nhau đón Giáng sinh, đường xá vì vậy cũng vắng đi hẳn, khiến không khí trở nên lạnh hơn.

Đi được một đoạn, cô làm rơi mất viên bi trong túi.

Đó là viên bi mà Trịnh Tử Mặc đã tặng cô vào lần gặp đầu tiên.

Cô vội chạy theo viên bi, để rồi va phải một người đàn ông trên đường.

Theo lẽ thường, cô đứng dậy xin lỗi người đàn ông nọ.


Anh ta mặc một bộ quần áo đen, chiếc mũ lưỡi trai cùng màu kéo xuống, che đi đôi mắt.
Người đàn ông nọ nhặt viên bi cho cô, rồi nói : “Trời lạnh rồi, nhóc con mau về đi”.
Giang Cẩn Huyên gật đầu, rối rít cảm ơn anh ta, rồi chạy vụt về nhà.

Người đàn ông nhìn về hướng cô chạy, rồi quay lưng đi nhanh, phút chốc đã biến mất trong con hẻm tối...
Về tới khu phố trước nhà, Giang Cẩn Huyên chợt nghe thấy tiếng la hét của mọi người xung quanh.

Cô đứng hình, tay buông lơi túi đồ trang trí.

Khói....làn khói đen mù mịt bốc lên giữa tiết trời mùa đông.

Giang Cẩn Huyên không nghĩ ngợi gì mà chạy thẳng về phía đám khói.

Vì hướng đám khói tỏa ra, đó là hướng nhà cô.
Chạy tới nơi, cô bé chết lặng.

Cả căn nhà đã chìm trong biển lửa.

Tiếng người hô hoán, tiếng xe cứu hỏa, cảnh sát làm náo động cả khu phố.

Mọi người đều vội vã tìm cách cứu vãn, duy chỉ có Giang Cẩn Huyên vẫn đứng chôn chân.

Đến khi nhận thức được sự việc, cô mới òa khóc, chạy về phía cửa nhà : “Bố, mẹ !!!”
Một người đàn ông trung niên chợt đuổi theo, túm lấy tay cô.

Ông ta là Mark, đồng nghiệp của Giang Cẩn Minh.

Vừa hay tin vụ cháy, là ông phóng như bay tới đây.
“Anna ! Anna !! Cháu không được vào đó !”
“Bố mẹ cháu !!! Chú Mark, bố mẹ cháu !! Không !!” – Giang Cẩn Huyên giãy nãy, cô khóc nức nở.


Bố mẹ cô vẫn còn ở bên trong....
Lửa cháy ngày một to, thiêu cháy hết bao hi vọng của cô nhóc nhỏ nhắn ấy.....
Hôm nay là Giáng sinh, cũng là Giáng sinh đầu tiên mà cả gia đình có mặt cùng nhau...
Giang Cẩn Huyên cũng như bao đứa trẻ khác, cũng mong muốn bố mẹ ở bên cạnh mình, quây quần, đoàn tụ bên nhau.

Đêm Giáng sinh lung linh trong tâm trí cô bé 12 tuổi ấy, bỗng chốc trở thành một cơn ác mộng kinh hoàng, khi hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt long lanh ấy, chỉ còn là ánh lửa đang thiêu rụi mái ấm của họ.
Chờ đến khi đám cháy được kiểm soát, cũng là lúc Giang Cẩn Huyên ngất đi vì chịu đựng cú sốc trước mắt.

Mark ôm chặt cô bé, ông khóc không thành tiếng : “Joshep....tại sao....tại sao....”
.....
Ở một ngôi nhà khác, tại Washington DC....
Trịnh Tử Mặc đang ngồi trong nhà đọc sách và tự mình đón Giáng sinh, thì nhận được cuộc điện thoại.

Anh tức tốc chạy ra nghe máy, vì ngỡ là bố về.

Vì bố anh đã đi công tác ở Syria 5 ngày rồi, mà không có chút tin tức gì.
Trịnh Tử Mặc nghe xong thì tái mặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi....Anh run rẩy gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, khóc không thành tiếng....
“Tử Mặc, bố cháu...”
Ba ngày sau, nhà tang lễ Washington...
Trịnh Tử Mặc mặc một bộ vest màu đen, gương mặt u ám, từng bước một đặt hoa lên mộ của bố...Anh nén nước mắt.

Hôm nay, vừa hay cũng là lễ tang cho gia đình Giang Cẩn Minh.


Ba ngôi mộ của ba người trong gia đình được đặt sát mộ của Trịnh Tử Hoàng.

Và, mộ của mẹ anh cũng không ngoại lệ.
Hôm nay, cũng là ngày mà đặc vụ các bên đến viếng rất đông.

Nhân viên FBI, CIA, và cả bác sĩ quân đội đều đến đưa tang.
Trịnh Tử Mặc đau khổ : “Bố....Chú Giang....Anna.....Tại sao mọi người lại bỏ rơi con....”.

Anh nhìn mộ của bố mình mà lòng đau như dao đâm vào tim.

Đó quả thật là một cú sốc rất lớn cho một cậu bé chỉ mới 15 tuổi....
Nhìn sang kế bên, Trịnh Tử Mặc thấy ngôi mộ nhỏ của Giang Cẩn Huyên.

Anh nghiến răng : “Anna....chẳng phải em đã nói sẽ tới chơi cùng anh sao....Tại sao em lại thất hứa chứ ? Còn bố, bố đã hứa khi xong việc sẽ đưa con đi chơi mà....”
Bầu không khí nặng trĩu bao trùm lên những ai có mặt tại đó.

Đây quả đúng là cú sốc tinh thần mà ai trong số họ chắc chắn cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến...

Bình Luận (0)
Comment