Anh cao hơn cô rất nhiều, khí chất có chút ngông nghênh, bất cần. Trên người mặc một chiếc áo thun trắng cùng quần thể thao, tay giương chiếc ô màu đen, che đi hết thảy mưa gió bên ngoài.
Văn Vũ Lạc nắm lấy vạt chiếc áo khoác bỗng dưng có trên người mình, im lặng không đáp.
Người thanh niên đứng trước mặt nhìn cô một lượt, lại mở miệng lần nữa: “Lên xe với tôi đi, đường cao tốc không phải là nơi để đi dạo đâu.”
Văn Vũ Lạc cởi chiếc áo khoác trên người xuống, “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Đi dạo ở đây, cũng không có gì không tốt.”
Thanh niên không nhận lại chiếc áo khoác cô đưa, giơ ô ghé sát vào hơn, “Em nghiêm túc đấy à?”
Văn Vũ Lạc gật đầu.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải lớn từ phía sau chạy tới, điên cuồng bấm còi inh ỏi về phía họ. Người tài xế bên trong hạ cửa kính xuống, gào lên: “Hai người bị úng não à? Yêu đương thì vào trong xe mà nói! Đừng có chắn đường cao tốc!”
Người nọ mắng xong, chiếc xe tải rít gào rồi phóng đi mất.
Cơn mưa xiên xiên trút xuống, chiếc ô trong tay anh khẽ nghiêng đi một chút, che chắn cho cô kín kẽ. Yết hầu anh khẽ rung lên một tiếng cười trầm: “Nghe thấy rồi chứ?”
“Dù là đi dạo hay yêu đương, ở trên cao tốc rất nguy hiểm.” “Lên xe trước đã.”
Hàng mi Văn Vũ Lạc run rẩy. Lúc trước là do cô quá kích động nên mới xuống xe giữa đường cao tốc, hành động này thực sự vô cùng nguy hiểm.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn chàng trai trước mặt, không từ chối nữa, khẽ đáp: “Vâng.”
Cô đi theo anh lên chiếc xe việt dã đó.
Vào trong xe, chàng trai đưa cho cô một bịch khăn giấy. Văn Vũ Lạc rút hai tờ ra, lau nước mưa trên mặt và trên tóc.
Trong xe có mùi khói thuốc nhàn nhạt, trên bảng điều khiển đặt hai cuốn tạp chí đua xe.
Tầm mắt Văn Vũ Lạc dừng lại trên hai cuốn tạp chí đó, khăn giấy trong tay đã ướt sũng, cô lại rút ra một tờ khác.
“Tuy hôm nay trời nóng, nhưng dầm mưa thế này rất dễ bị cảm. Nhà em ở đâu? Đã giúp thì giúp cho trót, tôi đưa em về.” Người đàn ông khởi động lại xe, tay đặt trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn Văn Vũ Lạc.
Mái tóc đen của cô gái ướt sũng, khăn giấy căn bản không thể lau khô. Vài lọn tóc mái ướt át dính trên vầng thái dương trắng nõn. Gương mặt nghiêng của cô quá xinh đẹp, hàng mi vừa đen vừa dày lại cong vút, trông như một con thiên nga trắng lỡ sa xuống nước, khiến người ta không khỏi đau lòng.
“Tôi không có nhà ở Minh Thành.” Cô đáp lại. Chàng trai im lặng.
Văn Vũ Lạc nói tiếp: “Tôi là sinh viên trường Đại học Minh Thành.”
“Lát nữa xuống cao tốc, anh cứ tuỳ tiện thả tôi ở ven đường nào đó là được.”
“Trùng hợp thật, tôi cũng học ở Minh Thành.” Anh chăm chú nhìn cô, “Em là sinh viên năm nhất à?”
“Vâng…” Văn Vũ Lạc gật đầu, nghe anh nói cũng học ở Minh Thành, cô ngước mắt nhìn qua, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm.
Bộ dạng lúc này của cô quả thực rất thảm hại, Văn Vũ Lạc mím môi.
Chàng trai dời mắt đi, bắt đầu tự giới thiệu: “Tôi tên Từ Vân Khoát, sinh viên năm ba, khoa Khoa học Máy tính.”
“Còn em?”
Từ Vân Khoát…
Cái tên này nghe khá quen tai.
Nhất thời không nghĩ ra đã nghe thấy ở đâu, Văn Vũ Lạc đáp: “Tôi học khoa Luật.”
Cô chỉ trả lời ngắn gọn như vậy, thế nên Từ Vân Khoát phải hỏi tiếp: “Tên em là gì?”
Văn Vũ Lạc nhìn ra ngoài cửa kính xe phía trước, trả lời: “Văn Vũ Lạc.”
Mưa vẫn đang rơi, cần gạt nước phía trước không ngừng qua lại, cần mẫn lau đi màn nước trên kính.
“Văn… Vũ Lạc?” Từ Vân Khoát lặp lại tên cô, lòng bàn tay vô thức vuốt v/e lớp da trên vô lăng.
“Vậy sao em không ở trường?” Anh lại liếc nhìn cô một cái, tò mò hỏi.
Người bình thường nào lại rảnh rỗi đi dầm mưa trên đường cao tốc chứ. Khi hỏi câu này, giọng điệu của chàng trai cố ý dịu đi rất nhiều.
Văn Vũ Lạc không muốn trả lời câu hỏi này lắm, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng bịa ra một lý do: “Cãi nhau với bạn trai, sau đó bị anh ta bỏ lại ở đây.”
“…”
Từ Vân Khoát im lặng nửa giây, mày hơi nhíu lại, “Bạn trai em… đúng là không ra gì.”
Văn Vũ Lạc khẽ “vâng” một tiếng.
Xe dần dần rời khỏi cao tốc. Văn Vũ Lạc đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người thì phát hiện người ở ghế lái đã cho xe dừng lại. Cô hoàn hồn, cúi đầu tháo dây an toàn.
“Đợi tôi một lát.” Chàng trai nói một câu rồi mở cửa xuống xe.
Văn Vũ Lạc không hiểu ý anh, định hỏi gì đó thì đối phương đã hành động rất nhanh. Sau khi xuống xe, anh cầm ô quay người đi về phía siêu thị ven đường. Bóng lưng anh cao lớn, rộng rãi.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, Văn Vũ Lạc do dự một chút rồi quyết định nghe lời, ở lại trong xe.
Cô bất giác quét mắt nhìn quanh xe một lần nữa, rồi lại hướng tầm mắt ra màn mưa ngoài cửa sổ. Sự yên tĩnh trong xe và cơn mưa tầm tã bên ngoài tạo thành một sự đối lập rõ rệt.
Giống như cô và Ninh Minh Quyết, vốn không thuộc về nhau. Và cũng giống như chàng trai đã cho cô đi nhờ xe này.
Đối phương từ siêu thị bước ra, trên tay hình như có thêm một chiếc máy sấy tóc.
Chàng trai chạy nhanh đến trước ghế phụ, gõ gõ vào cửa kính. Văn Vũ Lạc hạ cửa sổ xe xuống.
“Sấy tóc đi.” Từ Vân Khoát đưa máy sấy cho cô.
“Cái này…” Văn Vũ Lạc nhìn chằm chằm vào chiếc máy sấy.
Từ Vân Khoát nói: “Mượn của bà chủ siêu thị, em sấy xong tôi trả lại cho bà ấy.”
“…”
Người này, sao lại tốt bụng đến thế.
Văn Vũ Lạc mím môi dưới, đưa tay nhận lấy, hỏi: “Trong xe có thể cắm máy sấy được không ạ? Có bị nổ không?”
Người đàn ông bật cười, “Không đâu, sấy đi.”
Văn Vũ Lạc lúc này mới gật đầu, nhưng cô không biết cắm máy sấy ở đâu, cầm máy sấy đứng ngồi không yên. Từ Vân Khoát lên xe, “C.ắm v.ào đây này.”
Bàn tay với những khớp xương rõ rệt của anh vươn qua, cầm lấy phích cắm máy sấy, tìm thấy một ổ cắm ba chấu bên cạnh cần số rồi c.ắm v.ào.
Chiếc xe này có vẻ đã được độ lại, nên mới có trang bị như ổ cắm ba chấu.
Văn Vũ Lạc dùng máy sấy để sấy tóc.
Từ Vân Khoát kiên nhẫn đợi ở ghế lái. Văn Vũ Lạc bật máy sấy ở mức lớn nhất, tuy tóc cô vừa dày vừa nhiều nhưng chỉ vài ba lượt là xong. Cô không sấy khô hoàn toàn, chỉ sấy khô da đầu rồi tắt máy.
“Xong rồi à?” Chàng trai nhìn cô hỏi.
Mái tóc đen của Văn Vũ Lạc được vuốt hết sang vai phải, để lộ vành tai trái hồng hồng và một đoạn cổ trắng ngần. Cô khẽ “vâng” một tiếng.
“Được rồi, tôi đem máy sấy trả lại cho bà chủ.” Từ Vân Khoát nói. Văn Vũ Lạc không nói gì, đưa máy sấy cho anh.
Máy sấy vừa dùng xong, bề mặt vẫn còn nóng, vương lại chút hương thơm từ tóc của cô gái. Từ Vân Khoát nhận lấy, rút phích cắm ra rồi mở cửa xuống xe.
Văn Vũ Lạc gãi gãi đầu, vuốt lại cho tóc suôn mượt, cảm thấy ngày hôm nay dường như cũng không quá tệ.
Có người đã đối xử tốt với cô.
Cứ như vậy ngẩn người trên xe, cô thấy Từ Vân Khoát quay trở lại. Anh giương ô, vòng đến ghế lái rồi lên xe.
Văn Vũ Lạc cụp mắt xuống.
Đợi đối phương lên xe, Văn Vũ Lạc nói: “Hôm nay cảm ơn anh, tôi muốn xuống xe.”
“Xuống xe làm gì? Em không về trường à?” Từ Vân Khoát hỏi. “Có về ạ,” Văn Vũ Lạc nói: “Nhưng tôi có thể đi xe buýt.”
“Vậy thì chẳng thà đi nhờ xe của đàn anh còn hơn,” Điện thoại trong túi Từ Vân Khoát rung lên, anh vừa nói vừa thò tay vào túi quần lấy ra, thờ ơ cúi đầu trả lời tin nhắn, rồi lại nói: “Tôi đã nói rồi, đã giúp thì giúp cho trót.”
“Tôi cũng về trường, tiện đường đưa em về.” “…”
Đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm, Văn Vũ Lạc dùng một tờ khăn giấy lau lau, rồi im lặng.
Từ Vân Khoát trả lời xong tin nhắn, tuỳ ý đặt điện thoại lên bảng điều khiển, rồi quay đầu nhìn cô.
“Em không nói gì tức là đồng ý nhé? Vậy tôi lái đây.” Từ Vân Khoát khởi động xe, lòng bàn tay nắm lấy vô lăng.
Đúng là thuận đường thật, bên ngoài lại đang mưa, cô không có ô. Người ta vừa mới mượn máy sấy cho cô sấy tóc xong, chẳng lẽ lại để mình ướt thêm lần nữa sao? Văn Vũ Lạc “vâng” một tiếng.
Giữa cơn mưa lớn, chiếc xe việt dã màu vàng vốn đang đỗ lại một lần nữa chuyển bánh, chẳng mấy chốc đã đi xa trong màn mưa, hướng về phía đường Văn Hoa.
…
“Reng reng reng,” xe vừa lái vào cổng đông của Đại học Minh Thành, điện thoại của Từ Vân Khoát rung lên không ngớt. Cuối tuần, lại đúng vào giờ ăn tối, sinh viên ở cổng trường có chút đông, anh giảm tốc độ xe, rồi bắt máy.
“Giục cái gì, đến ngay đây, mọi người cứ ăn trước đi,” chàng trai trả lời người trong điện thoại, “Ninh Minh Duệ và Trang Tiện à? Tôi không biết, tôi không đi cùng họ.”
Nghe thấy cái tên này, Văn Vũ Lạc khựng lại một chút.
Ngay sau đó cô nghe thấy có người bấm còi phía sau. Văn Vũ Lạc quay đầu lại, một chiếc Porsche màu đen đang bám sát theo sau, cũng lái vào cổng trường, dường như đang bấm còi với xe của họ.
Từ Vân Khoát nhìn qua kính chiếu hậu, nói vào điện thoại: “Trùng hợp thật, hai người cậu vừa nói cũng đến rồi. Được rồi, năm phút nữa cho cậu thấy người, cúp máy đây.”
Chàng trai cúp điện thoại, đặt lại lên bảng điều khiển.
Văn Vũ Lạc đang chú ý bên ngoài, chiếc Porsche kia lái lên phía trước, chạy song song với xe của họ. Cửa sổ ghế phụ của chiếc xe đó được hạ xuống, người bên trong gọi sang: “Khoát!”
Mưa đã ngớt đi rất nhiều, bây giờ bên ngoài chỉ còn lất phất mưa bụi. Qua ô cửa kính đã hạ xuống, Văn Vũ Lạc thoáng thấy người ngồi ở ghế lái của chiếc xe kia.
Ninh Minh Duệ…
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã nghe nói Ninh Minh Quyết có một người em trai nhỏ hơn ông hai mươi mấy tuổi, là con trai lúc về già của ba Ninh Minh Quyết, tên là… Ninh Minh Duệ.
Khi còn nhỏ, cô rất quan tâm đến Ninh Minh Quyết, cũng rất để ý đến người này, vì vậy những chuyện liên quan cô nhớ rất rõ.
Văn Vũ Lạc nhìn chằm chằm người ngồi ở ghế lái chiếc xe kia, đối phương cũng giống như người ngồi ở ghế phụ, đang quay mặt sang chào hỏi Từ Vân Khoát. Gương mặt đó, trông rất giống Ninh Minh Quyết, chỉ là không lạnh lùng bằng, trẻ trung và đầy sức sống, tai phải đeo một
chiếc khuyên tai màu đen.
Từ Vân Khoát hạ cửa kính xe xuống hết cỡ, Văn Vũ Lạc không nhìn sang bên đó nữa, quay đầu đi.
“Ồ hô…” Người trong xe bên kia huýt một tiếng sáo, giọng điệu đầy vẻ hóng hớt, “Khoát, trong xe cậu còn chở theo một cô em gái à? Hiếm thấy nha, phải giới thiệu cho bọn tôi biết với chứ!”
Từ Vân Khoát không để ý đến lời nói của anh ta, chỉ nói ngắn gọn một câu: “Mọi người đi trước đi, tôi đến sau.”
“Okie, bọn tôi đợi đấy nhé, cậu phải nhanh đưa em gái đến đấy!” Trang Tiện đầy tò mò nhìn về phía Văn Vũ Lạc vài lần, rồi mới nâng cửa kính xe lên.
Chiếc Porsche chạy đi xa.
“Dừng xe ở đây đi ạ.” Văn Vũ Lạc lên tiếng.
Từ Vân Khoát quay đầu liếc cô một cái, rồi cho xe dừng lại. Văn Vũ Lạc cúi đầu tháo dây an toàn.
Từ Vân Khoát nghĩ ngợi một lúc, rồi nói với cô: “Hai người vừa rồi là bạn của tôi. Tối nay chúng tôi có một trận bóng rổ, khoa Khoa học Máy tính đấu với khoa Kiến trúc, nên hẹn nhau ăn tối. Cô có hứng thú đi cùng không? Giờ này chắc cô cũng đói rồi.”
Văn Vũ Lạc đã tháo xong dây an toàn, đeo chiếc túi xách chéo lên người. Cô trả lời rất nhanh: “Không cần đâu ạ, hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi.”
Nói xong, cô đưa tay vuốt mớ tóc đen lòa xòa ra sau tai, rồi mở cửa xe bước xuống.
“Tôi đi đây, tạm biệt.”
Trông cô có vẻ vô cùng lạnh lùng, không chút lưu luyến. Cô gái nói xong câu đó, vội vàng quay người rời đi.
Bóng hình mảnh khảnh, cân đối biến mất trong màn mưa bụi lất phất. Đúng là một cô gái lạnh lùng.
Từ Vân Khoát không khỏi thầm nghĩ.
Người đi xa rồi, anh mới lười biếng khởi động lại xe, lái về phía một nhà hàng trong khuôn viên trường.