Lời của Từ Vân Khoát khiến Văn Vũ Lạc vô cùng kinh ngạc.
“Anh nói, ba mẹ anh… đồng ý rồi sao?” Văn Vũ Lạc lặp lại câu nói của anh.
“Ừ.” Từ Vân Khoát đáp, rồi lại véo nhẹ má cô, “Anh đã cho họ xem ảnh của em rồi, ai cũng rất thích, khen em xinh.”
“…”
“Ban đầu, anh thực ra chỉ cho ông bà nội xem thôi, là họ gửi ảnh của em cho ba mẹ anh. Sau đó, ông bà ngoại, rồi cả cậu hai và cậu ba của anh cũng xem ảnh của em nữa. Không một ai là không thích, ai cũng muốn gặp em.” Từ Vân Khoát không hề nói dối. Trong điện thoại của anh lưu không ít ảnh đẹp của Văn Vũ Lạc, kể cả ảnh hồi cấp ba. Anh hiếm khi mới có bạn gái nên người lớn trong nhà ai cũng tò mò. Cứ thế một người biết lại truyền cho người kia, chẳng mấy chốc cả nhà đều hay.
Những người lớn nhà anh, chỉ cần nhắc tên một người thôi, có lẽ Văn Vũ Lạc cũng từng nghe qua, là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng
ngoài đời, họ lại rất hòa ái dễ gần, không hề tỏ vẻ xa cách. “…”
Văn Vũ Lạc nhất thời có chút không tiếp thu nổi.
Ảnh của cô, cả nhà Từ Vân Khoát… đã xem qua rồi sao?
“Sao anh lại…” Văn Vũ Lạc định nói, sao Từ Vân Khoát lại đưa hết ảnh của cô cho người nhà xem như vậy, bọn họ… bọn họ thực ra mới chỉ đang hẹn hò, chứ đã bàn đến chuyện cưới xin đâu.
Cảm giác “được xem trọng” này, Văn Vũ Lạc rất ít khi có được. Ngay cả người nhà của cô, trừ bà ngoại thân thiết nhất, cũng chưa từng ai coi trọng cô.
Vậy mà cô và Từ Vân Khoát mới yêu nhau chưa được một học kỳ, anh đã kể về sự tồn tại của cô cho gia đình mình nghe.
Còn cho họ xem cả ảnh của cô nữa.
“Anh làm sao? Hửm?” Từ Vân Khoát cười. Khi anh cười, gương mặt sắc sảo, anh tuấn tràn ngập vẻ phong hoa, đó cũng là lúc anh quyến rũ nhất. Anh vẫn luôn nói anh đặc biệt thích cô cười, nhưng cô cũng vậy, nụ cười của Từ Vân Khoát có một sức hút khó cưỡng. “Anh khó khăn lắm mới thoát ế, chuyện đại sự cả đời cuối cùng cũng có tiến triển, đương nhiên không muốn giấu giếm làm gì. Sớm muộn gì cũng phải nói cho họ biết
thôi.”
“…”
Chuyện đại sự cả đời.
“Nhưng mà, chúng ta vẫn còn trẻ lắm…” Văn Vũ Lạc bật ra câu này.
Cô và Từ Vân Khoát còn rất trẻ, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết trước được.
Tương lai vẫn còn dài đằng đẵng.
Từ Vân Khoát nhìn cô, ánh mắt lướt một vòng trên gương mặt cô, “Thế thì sao?”
“Ý của em là sao?” “Anh…”
“Em đã hôn anh, cũng đã ôm anh, có những đêm còn gọi điện ngủ cùng anh, tiếng ngáy của anh, ngoài em ra chưa có cô gái nào khác được nghe.
Giờ em không muốn chịu trách nhiệm à?” Từ Vân Khoát không nhịn được đưa tay kéo nhẹ tai cô. Mỗi khi cô nghiêm túc nói chuyện gì đó, gương mặt nhỏ nhắn lại căng ra, nếu không phải anh hiểu cô, thì biểu cảm này của cô còn khiến người ta tưởng cô đang giận dỗi.
“Tuổi trẻ không phải là cái cớ đâu Văn Vũ Lạc, người trẻ tuổi cũng cần phải có trách nhiệm.”
“…”
Nói cứ như cô là một tra nữ vậy, cô chẳng qua chỉ nói ra lời thật lòng mà thôi.
Cô đương nhiên muốn ở bên anh mãi mãi.
“Ý của em là,” đôi mắt màu hổ phách của Văn Vũ Lạc cũng nhìn thẳng vào anh, nói: “Có phải là hơi sớm không? Bây giờ… cả nhà anh đều biết em rồi.”
Lần đầu tiên, Văn Vũ Lạc lại có cảm giác căng thẳng đến thế.
Đứng trên sân khấu tranh biện trước bao nhiêu người, hay làm MC, cô cũng chưa từng có tâm trạng này.
Sợ mình sẽ không được chấp nhận.
Cũng sợ gia đình anh cảm thấy cô không xứng với anh. Bọn họ, vốn dĩ đã có khoảng cách rất lớn.
“Không sớm đâu. Em thì còn trẻ, nhưng anh đã là sinh viên năm ba rồi, một năm nữa là tốt nghiệp.” Từ Vân Khoát nắm lấy một bàn tay của cô đặt lên đầu gối mình. Tay cô mềm mại, đặt trên đầu gối anh cảm giác rất thoải mái. “Anh rất muốn đưa em về nhà, chỉ cần em bằng lòng.” Bàn tay anh bao phủ lên mu bàn tay cô, ấm áp và vững chãi.
“Chỉ cần em bằng lòng”, lại là câu nói này.
Ánh mắt anh kiên định và chân thành, còn có một sự nồng nhiệt mà Văn Vũ Lạc có thể cảm nhận được.
Dường như, chỉ cần cô không nhút nhát, không lùi bước.
Anh sẽ không một chút do dự mà nắm tay cô cùng đi về phía trước.
“Em đừng lo, người nhà anh rất dễ nói chuyện, đặc biệt là ông nội anh. Ông cực kỳ thích các cô bé. Ông đối xử với con trai, cháu trai hoàn toàn
khác với con gái, cháu gái. Với đám con trai bọn anh, ông rất nghiêm khắc, phạm lỗi lớn là phải chịu phạt bằng gậy quân đội. Nhưng ông cũng rất biết nói lý lẽ, nếu thành tích tốt, phần thưởng của ông cũng rất hậu hĩnh. Còn với con gái thì khác, hai cô của anh được ông cưng chiều từ nhỏ đến lớn. Cả em gái anh nữa, ông cưng nhất, gần như cưng lên tận trời. Cho nên lúc nhìn thấy ảnh của em, ông thích lắm. Ông nội anh hơi mê cái đẹp, những đứa trẻ xinh xắn rất được lòng ông.”
“Còn ba mẹ anh, họ thường ngày công việc khá bận rộn, hồi nhỏ anh
thực ra rất ít khi gặp họ, chủ yếu là do ông bà nội nuôi lớn. Nhưng trước khi anh lên lớp 9, tuần nào họ cũng dành thời gian đến thăm anh ít nhất một lần. Lúc tụ họp, họ cũng đối xử với anh rất tốt. Hồi anh mới lên lớp 10, mẹ anh đã luôn nói, nếu anh có yêu đương thì không được giấu bà.
Bà không phải kiểu phụ huynh phản đối yêu sớm. Chỉ là lúc đó anh chưa gặp được người mình thích, muốn yêu sớm cũng không có cơ hội. Lên đại học, mỗi lần gọi điện cho bà, câu bà hỏi nhiều nhất cũng là ‘Thằng
nhóc con, rốt cuộc đã yêu đương chưa?’. Nếu có đối tượng rồi thì phải nói cho bà biết, bà sẽ không can thiệp, nhưng phải thỏa mãn trí tò mò của bà…”
Từ Vân Khoát nói với Văn Vũ Lạc rất nhiều, giới thiệu từng người trong gia đình mình, dường như muốn xua tan đi những băn khoăn và nghi ngại trong lòng cô.
Anh lớn lên trong một gia đình ưu tú như vậy, nhưng lại không có tính cách của một công tử bột, ngược lại còn có tâm tư tinh tế, khả năng thấu cảm rất mạnh, có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
Và tính cách anh tốt như vậy, lạc quan, lương thiện và nồng nhiệt như vậy, có lẽ cũng liên quan đến việc anh có một gia đình trọn vẹn.
Nghe anh nói, dường như Văn Vũ Lạc thấy một vầng sáng tỏa ra từ người anh.
Anh muốn kéo cô ra khỏi bóng tối, muốn nói với cô rằng, cô có thể tin tưởng anh, cũng có thể tin tưởng gia đình anh.
“Được…” Từ Vân Khoát rất giỏi ăn nói, khả năng khai thông tư tưởng cũng vô cùng mạnh. Đến cuối cùng, Văn Vũ Lạc quỷ xui thần khiến thế nào lại đồng ý với anh.
Đồng ý năm nay sẽ cùng anh về Yến Thành, đến nhà anh cùng ăn Tết. Anh đã thẳng thắn chân thành.
Cô cũng sẽ dũng cảm bước về phía anh. Bất kể sẽ phải đối mặt với điều gì.
Tuy nhiên, hai người bàn bạc lại, không thể vừa nghỉ đông là cùng Từ Vân Khoát về nhà anh ở Yến Thành ngay được. Văn Vũ Lạc vẫn muốn ở lại Minh Thành thực tập. Vừa hay Từ Vân Khoát cũng là sinh viên năm ba, anh muốn cùng bạn bè mở một công ty ở Minh Thành, đang trong giai đoạn chuẩn bị khởi nghiệp. Vì vậy, kỳ nghỉ đông anh cũng phải ở lại Minh Thành một thời gian. Đợi đến tận ngày ba mươi Tết mới cùng nhau về Yến Thành.
——
“Lạc Lạc, cậu mua vé chưa? Mua hôm nào thế?” Tại giảng đường bậc thang, Chung Tuyết hỏi Văn Vũ Lạc.
Lát nữa là một bài thi chuyên ngành, Chung Tuyết và Văn Vũ Lạc cùng chọn một giáo viên cho môn này nên cũng thi chung một chỗ. Số báo danh của cô nàng ngay phía trước Văn Vũ Lạc. Còn năm phút nữa mới bắt đầu thi, tài liệu ôn tập đã cất vào cặp đặt trên bục giảng. Rảnh rỗi không có gì làm, Chung Tuyết quay đầu lại bắt chuyện với Văn Vũ Lạc.
Văn Vũ Lạc thay một lõi bút mới, đáp: “Chưa, nghỉ đông này tớ không về nhà.”
“Hả? Cậu chắc không? Sao lại không về? Tết cũng không về sao?” Chung Tuyết không biết tình hình nhà Văn Vũ Lạc, nghe cô nói không về nhà thì rất ngạc nhiên.
“Ừm.” Văn Vũ Lạc đáp, “Tớ muốn ở lại Minh Thành thực tập.” “…”
Chung Tuyết không nhịn được nhìn Văn Vũ Lạc thêm vài lần, “Thực tập á… Ồ, vậy cậu giỏi quá. Bắt tớ không về nhà thì chịu chết, khó khăn lắm mới được nghỉ, tớ thèm đồ ăn ba tớ nấu lắm rồi.”
“Ài, không phải là vì đại thần chứ? Anh ấy bắt cậu ở lại à?”
Nếu không thì Văn Vũ Lạc đúng là quá bá đạo rồi, mới năm nhất đã nghĩ đến chuyện thực tập, trời lạnh thế này mà lại không chọn về nhà.
Nếu là vì tình yêu, thì còn có thể hiểu được.
Chung Tuyết nói vậy cũng không có gì sai, nếu không yêu Từ Vân Khoát, cô cũng có thể chọn về quê tìm việc thực tập.
“Ừm… Chắc cũng gần vậy.” Văn Vũ Lạc đáp. Còn gần gì nữa, chính xác là vì tình yêu mà!
Chung Tuyết bĩu môi, “Tốt thật, nếu tớ mà yêu đương, chắc cũng chẳng nỡ về nhà đâu.”
“…”
Văn Vũ Lạc không phản bác, cô cụp mi, khẽ vạch một đường nhỏ bằng cây bút bi lên lòng bàn tay, xác nhận lõi bút vẫn tốt.
Một lúc sau, chuông reo, hai giáo viên đứng trên bục giảng bắt đầu bóc niêm phong đề thi và phát xuống.
Giảng đường trở nên yên tĩnh. Sau khi nhận được đề thi, các sinh viên ngồi vào chỗ cúi đầu bắt đầu làm bài nghiêm túc.
Hôm nay Văn Vũ Lạc buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc đen được kẹp gọn bằng một chiếc kẹp tóc hình bướm do Từ Vân Khoát mua cho cô, vài sợi tóc mái mỏng manh rủ bên tai.
Mặt trời ló ra từ sau những đám mây, xuyên qua vô số tán lá, chiếu vào cửa sổ. Ánh nắng vàng óng rải vào lớp học, nửa bên gò má của Văn Vũ Lạc dưới ánh mặt trời hiện lên những sợi lông tơ nhỏ xíu. Cô tập trung làm bài, và dường như là sinh viên có tốc độ làm bài nhanh nhất trong lớp. Vì quá xinh đẹp, hai giáo viên coi thi đặc biệt chú ý đến cô hơn một chút, phát hiện ra cô chẳng mất bao nhiêu thời gian đã lật sang mặt sau của tờ đề thi, tiếp tục làm…
Ánh mắt họ nhìn cô càng thêm vẻ tán thưởng.
———–
Hôm đó Văn Vũ Lạc có ba môn thi, một môn buổi sáng, hai môn buổi chiều. Từ Vân Khoát chỉ có hai môn, nhưng cả hai môn diễn ra khá muộn. Một môn bắt đầu lúc bốn giờ chiều, một môn lúc sáu giờ tối. Điều này có nghĩa là nếu không nộp bài trước, anh sẽ không có thời gian để giải quyết bữa tối. Mà môn thi lúc bốn giờ chiều của anh lại không cho phép nộp bài sớm, phải đợi đến khi chuông reo mới được ra khỏi phòng thi.
Văn Vũ Lạc không muốn anh đói. Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng vào buổi chiều, thời gian của cô khá dư dả. Cô tìm một phòng học trống tự học một lúc, canh đúng thời điểm Từ Vân Khoát sắp thi xong môn đầu tiên, cô thu dọn cặp sách, đi ra siêu thị tiện lợi gần trường, mua một chiếc bánh mì sô cô la mà Từ Vân Khoát thích và một chai sữa chua, sau đó trực tiếp quẹt xe đạp công cộng để đến tòa J.
Môn thi tiếp theo của Từ Vân Khoát ở bên đó. X: [Bảo bối, anh thi xong rồi.]
X: [Còn một môn nữa, em tự đi ăn tối đi nhé.]
Văn Vũ Lạc vừa dừng xe ở tòa J thì mới thấy hai tin nhắn này của Từ Vân Khoát. Cô cầm điện thoại gõ chữ: [Anh đến tòa J chưa?]
Bên kia không trả lời, có lẽ đang lái xe đến tòa J. Văn Vũ Lạc đứng ở cửa tòa J đợi.
Mặt trời đang lặn dần sau núi, mây giăng tầng tầng lớp lớp, ráng chiều cuộn trào như một ngọn lửa rực rỡ, hoàng hôn đang dần buông xuống chân trời.
Khi Từ Vân Khoát và Trang Tiện cùng lái xe đến tòa J, cả hai bắt gặp một bóng hình xinh đẹp.
Bóng hình ấy vô cùng nổi bật, ngũ quan tinh xảo xuất chúng, rạng rỡ đến mức khó tin. Mái tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng, sạch sẽ, đuôi tóc khẽ đung đưa trong gió chiều se lạnh. Cô mặc một chiếc áo phao màu đen, quần jean ống dài, một cách phối đồ rất giản dị. Nhưng cô vốn là một cái móc áo di động, mặc quần áo bình thường cũng có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người.
Từ Vân Khoát dừng lại một chút.
Cô gái nhỏ cũng đã thấy anh, cô bước xuống hai bậc thềm trước cửa tòa J, chạy chậm về phía anh.
Từ Vân Khoát đỗ xe, nhìn cô, rồi đỗ xe gọn vào chỗ.
Người đến gần, mang theo một mùi hương hoa trà dễ chịu. Văn Vũ Lạc trước tiên ôm lấy cánh tay Từ Vân Khoát, tháo cặp sách xuống, lấy ra
chiếc bánh mì và chai sữa chua đã mua lúc trước, “Em mang đồ ăn cho anh này.”
“Mẹ kiếp!! Có bạn gái sướng thật, ngưỡng mộ chết đi được.” Trang Tiện đứng ngay bên cạnh, cũng vừa đỗ xe xong, buột miệng cảm thán.
Bỗng nhiên anh ta cũng ao ước có một cô bạn gái thơm tho mềm mại, có thể cho anh ta ôm hôn, còn có thể mang đồ ăn đến cho.
Thật tốt biết bao.
Đặc biệt là trong một ngày trời lạnh thế này. Chua đến mức răng anh ta sắp rụng hết cả rồi.
Văn Vũ Lạc nhìn Trang Tiện, không biết anh ta thi cùng Từ Vân Khoát, nói: “Xin lỗi nhé, em không mua phần của anh.”
Thực ra cô có thể mua cùng một lúc.
Trang Tiện có chút thụ sủng nhược kinh, cảm thấy cô em tiên nữ này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra lại không hề kiêu căng chút nào,
vội cười nói: “Không cần không cần, đói một lát không sao đâu. Anh không có yếu đuối như lão Từ đâu, anh thi xong rồi ăn sau cũng được.”
Vì quá ghen tị, nên anh ta mới kháy đểu Từ Vân Khoát một chút. “…”
“Anh đi trước nhé cô em tiên nữ! Lão Từ, ăn xong thì mau lên phòng máy đi, đừng để lỡ giờ thi!” Trang Tiện trịnh trọng nhắc nhở xong câu đó, rất nhanh nhấc chân đi trước vào trong tòa J.
Văn Vũ Lạc nhìn chiếc bánh mì trong tay mình, nói với Từ Vân Khoát: “Hay là anh chia cho anh ấy một ít bánh mì đi?”
Thi cử mà bị đói, cô cảm thấy không tốt lắm.
Vẻ mặt cô rất ngây thơ, đơn thuần, chân thành nói ra lời này. Từ Vân Khoát đưa tay véo má cô một cái, lấy chiếc bánh mì từ tay cô, “Không cần, em quan tâm cậu ta làm gì.”
Trước khi ăn bánh mì, Từ Vân Khoát ôm lấy Văn Vũ Lạc, hôn cô hai cái.
Sau đó, anh dứt khoát xé vỏ bánh, cắn một miếng lớn.
Văn Vũ Lạc đút hai tay vào túi áo phao, nhìn anh ăn. Chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp của cô có một nửa giấu dưới chiếc khăn quàng cổ màu cà phê nhạt.
Từ Vân Khoát không hề phụ lòng tốt của Văn Vũ Lạc, anh ăn rất nhanh. Chiếc bánh mì mấy miếng đã hết, chai sữa chua cũng hút xong ngay lập tức. Ăn xong cả hai thứ, anh ợ một tiếng.
Đúng lúc chuông vào lớp reo, sắp đến giờ thi, Văn Vũ Lạc đẩy anh một cái, “Anh mau vào đi, cố lên nhé.”
Từ Vân Khoát lại thong thả, đưa tay véo má cô, “Em còn chưa ăn tối phải không? Cũng đi ăn đi, đừng để bị đói.”
“Em biết rồi.” Văn Vũ Lạc nói, lại thúc giục anh, “Mau vào đi.”
Thường thì trước khi thi phải dùng máy dò kim loại kiểm tra xem thí sinh có mang theo đồ điện tử vi phạm quy định không. Văn Vũ Lạc sợ Từ Vân Khoát đi muộn, giám thị sẽ không cho anh vào phòng thi.
“Ừm.” Từ Vân Khoát ghé sát lại hôn lên môi cô một cái rồi mới nhấc chân đi vào khu giảng đường.
“Ợ.”
“…”
Tiếng ợ này Văn Vũ Lạc chắc chắn không nghe nhầm. Quay đầu nhìn lại, bóng lưng cao lớn, phóng khoáng của Từ Vân Khoát vừa bước vào khu giảng đường, xung quanh không có ai khác.
Anh sẽ không bị nghẹn chứ?
Vừa rồi anh quả thực ăn hơi ngấu nghiến, cô cũng đâu có bắt anh phải ăn hết, chỉ là muốn anh lót dạ một chút.
Hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến bài thi của anh…
Nhìn Từ Vân Khoát lên tầng hai, Văn Vũ Lạc mới quay người chuẩn bị đến tòa nhà tự học. Bên đó còn nhiều chỗ trống hơn, giờ này thư viện
chắc chắn đã kín chỗ.
Cô chú ý thấy có một bóng người cách đó không xa.
Đối phương lười biếng đứng bên một gốc cây, dường như vừa nói chuyện điện thoại xong. Anh ta đưa điện thoại từ bên tai xuống, cũng nhìn thấy cô. Hai người bất ngờ chạm mắt nhau.
Sắc mặt Văn Vũ Lạc lạnh đi vài phần. Cô dời mắt đi trước, bước về phía chiếc xe đạp công cộng đã quẹt lúc nãy, móc điện thoại ra quét mã.
Sau khi mở khóa, cô dắt xe ra khỏi chỗ đỗ, leo lên xe, rồi đặt chân lên bàn đạp.
Một loạt động tác đều rất bình tĩnh, không mang theo nhiều cảm xúc.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị đạp xe đi, Ninh Minh Duệ đã chặn lại, thân hình cao lớn chắn ngay trước đầu xe cô.
Văn Vũ Lạc ngẩng đầu.
Ninh Minh Duệ nhìn cô, đôi mày nhíu lại, rồi lại giãn ra. “Có rảnh không?”
“Nói chuyện một lát.”