Mặc Kệ - Tống Mặc Quy

Chương 69

Trong ý thức hỗn loạn, Văn Vũ Lạc cảm thấy cô đang trải qua một giấc mơ thật dài.

 

Trong mơ có một bé gái bị nhốt trong một thùng carton, sắp không thở nổi. Cô bé được đưa đến trước mặt một người đàn ông mặc vest đi giày da, chiếc cổ non nớt bị ông ta siết chặt, đứa bé dường như sắp chết.

 

Sau đó, cô bé lớn lên, năm tám tuổi, lại một lần nữa nhìn thấy người đàn ông đó. Cô bé ôm chặt lấy chân ông ta, gọi ông ta là ba, nhưng lại bị mấy người lôi ra trong ánh mắt chán ghét, ghê tởm của ông.

 

“Tao không phải là ba của mày.”

 

“Nhớ kỹ, tao vĩnh viễn không thể là ba của mày.” “Từ đâu đến thì cút về đó cho tao.”

Như thể bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, toàn thân lạnh ngắt. Rõ ràng là rất nóng, rất nhiều ngọn lửa vây quanh cô, sắp thiêu rụi chiếc váy của cô, nhưng tại sao lại lạnh đến thế.

 

Văn Vũ Lạc bị mắc kẹt trong giấc mơ, mãi không thể kéo ý thức của mình trở về. Cho đến khi cuối cùng tỉnh lại, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi. Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện đã thay thế mùi khói ám ảnh cô trong mơ.

 

Cả hai mùi đều không dễ chịu, nhưng mùi thuốc sát trùng lại mang đến cảm giác an toàn.

 

Khi mở mắt ra, trên đầu là một bóng đèn huỳnh quang, khiến người ta cảm thấy choáng váng, đầu hơi ong ong. Mũi và miệng cô đang đeo mặt nạ oxy. Tầm mắt cô di chuyển, thấy một bóng người đang ngồi canh bên giường.

 

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, ngồi trên một chiếc ghế bên giường. Đường nét xương hàm của anh rõ ràng, yết hầu trên cổ nhô ra. Khi cô tỉnh lại, khuôn mặt trầm lặng của anh mới có thêm chút thần sắc, anh cúi đầu xuống nhìn cô.

 

Văn Vũ Lạc đảo mắt, bắt gặp ánh nhìn đen láy của Từ Vân Khoát.

 

“Tỉnh rồi à, bé cưng.” Giọng người đàn ông vô cùng khàn, anh siết chặt năm ngón tay thon dài đang nắm trong lòng bàn tay mình.

 

Cô gái nhỏ cuối cùng cũng đã tỉnh.

 

Nếu cô cứ tiếp tục hôn mê như vậy, không khác gì lấy mạng anh.

 

Văn Vũ Lạc nắm lại tay anh một chút, hỏi: “Đây là bệnh viện ạ?” Giọng cô có chút yếu ớt.

 

Từ Vân Khoát đáp: “Ừm.”

 

Văn Vũ Lạc có chút muốn ngồi dậy. Thấy vậy, Từ Vân Khoát đứng lên đỡ cô ngồi dậy, cũng nhìn cô một cách kỹ lưỡng rồi nhấn chuông gọi ở đầu giường.

 

Không lâu sau, một bác sĩ nam lớn tuổi cùng hai y tá bước vào phòng bệnh. Vị bác sĩ này họ Chu. Bác sĩ Chu lật mí mắt của Văn Vũ Lạc lên xem, cũng để hai y tá đo huyết áp và nhịp tim cho cô. Sau khi kiểm tra, các chỉ số bình thường, nhưng vẫn cần phải lấy máu xét nghiệm lại một lần nữa.

 

Trước đó Văn Vũ Lạc đã hít phải một lượng lớn khí carbon monoxide, dẫn đến tình trạng thiếu oxy trong các mô và gây ra một số tổn thương não, cần phải chú ý theo dõi sức khỏe trong thời gian tới.

 

Lúc lấy máu, đầu Văn Vũ Lạc dựa vào lòng Từ Vân Khoát, cổ tay phải của cô bị buộc garo, y tá lấy máu từ mu bàn tay cô.

 

Bàn tay này bảy tiếng trước đã bị lấy máu một lần, tay kia của cô cách đây không lâu lại vừa truyền dịch. Bây giờ lại là tay phải bị chích, mu bàn tay vốn mềm mại, trắng nõn, lúc này lại có thêm một vết kim, trong khi vết kim trước đó còn chưa lành hẳn.

 

Khi garo được tháo ra, cổ tay mềm mại của cô cũng có thêm một vệt hằn.

 

Từ Vân Khoát cúi mắt nhìn, trong lòng đau xót không nói nên lời, hai hàng lông mày nhíu chặt.

 

Lông mi Văn Vũ Lạc khẽ chớp, cô liếc thấy cánh tay phải của Từ Vân Khoát đang quấn băng gạc trắng thì sững người, rời khỏi lòng anh.

 

Trước đó đầu cô vẫn còn hơi choáng, lại vừa mới tỉnh lại, mọi phản ứng có chút chậm chạp. Bây giờ cô mới phát hiện ra cánh tay Từ Vân Khoát bị thương.

 

Cô giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy một đốt ngón tay phải của anh, nhíu mày nói: “Anh bị thương rồi.”

 

Cô nhớ người lao vào biển lửa cứu mình chính là Từ Vân Khoát. Mặc dù lúc đó cơ thể cô rất khó chịu, hô hấp không thông, đầu óc cứ không ngừng chìm xuống, như sắp rơi vào một vực thẳm tối tăm, nhưng vòng tay của anh quá đỗi quen thuộc.

 

Cũng chưa có ai từng ôm cô như vậy.

 

Hơn nữa lúc đó cô còn nghe thấy anh nói với mình. “Anh đây rồi, đừng sợ.”

Người không màng tính mạng mà lao vào biển lửa cứu cô, cũng chỉ có Từ Vân Khoát mới làm được.

 

“Không sao,” Từ Vân Khoát thấy gương mặt cô đầy lo lắng, anh xoa xoa sau gáy cô, “Vết thương nhỏ thôi.”

 

So với việc cô gái nhỏ suýt nữa bị biển lửa nuốt chửng, chút vết thương này của anh có là gì. Dù cánh tay có bị bỏng đến tàn phế, lúc đó anh cũng sẽ lao vào.

 

“Những chỗ khác thì sao? Có bị thương không?” Bây giờ trạng thái của Văn Vũ Lạc đã tốt hơn một chút, cô ngồi thẳng dậy, nhìn Từ Vân Khoát từ trên xuống dưới, không thể nào không lo lắng.

 

Lúc này bác sĩ Chu và hai y tá đã ra ngoài. Từ Vân Khoát cúi đầu xuống: “Thật sự không sao,”

 

“Nhưng mà, nếu em không yên tâm, có thể kiểm tra kỹ càng một lần.” Văn Vũ Lạc nhìn anh: “Thật sự chỉ có tay bị thương thôi ạ?”

Lửa lúc đó lớn như vậy, bây giờ nghĩ lại, Văn Vũ Lạc vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Rất có thể Từ Vân Khoát còn bị bỏng ở những chỗ khác, chỉ là sợ cô lo lắng nên không cho cô biết. Dù sao có quần áo che giấu, những chỗ khác có bị bỏng hay không cũng không biết được.

 

“Không, còn một chỗ nữa bị bỏng.” Từ Vân Khoát véo má cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi vẫn chưa hoàn toàn hồng hào trở lại của cô.

 

Nhưng vẫn đẹp như vậy.

 

“Chỗ nào ạ?” Văn Vũ Lạc hỏi.

 

Từ Vân Khoát nắm tay cô đặt xuống vùng bụng dưới, nhướng mày: “Chỗ này.”

 

“…”

 

Văn Vũ Lạc ngây ra, lông mi cũng run rẩy.

 

Từ Vân Khoát còn định trêu cô thêm một lúc nữa, nhưng lại không nỡ, căn bản không đành lòng. Anh vội nói: “Không, anh đùa với em thôi.”

 

“Chỗ này không sao đâu.” “…”

“Sao anh còn có tâm trạng đùa giỡn vậy?” Văn Vũ Lạc c.ắn môi d.ưới, không kìm được mà đưa tay đánh anh một cái. Từ Vân Khoát bắt lấy tay cô, áp lên má mình: “Anh sai rồi, bé cưng.”

 

“Đừng đánh, việc này tốn sức lắm, em vừa mới tỉnh lại, đừng kích

động.” Từ Vân Khoát cũng cảm thấy trò đùa này của mình hơi quá, rất khốn nạn, anh liền dỗ dành Văn Vũ Lạc.

 

Lông mi Văn Vũ Lạc vẫn còn hơi run rẩy, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là, em vẫn nên xem một chút đi, lỡ như anh không phải nói đùa…”

 

“…”

 

Đến lượt Từ Vân Khoát không biết phải đối phó với cô thế nào. Anh cúi đầu hôn cô một cái: “Thật sự là nói đùa, lừa em anh là cún con.”

 

“Em muốn kiểm tra.” Văn Vũ Lạc kiên trì. “…”

Thấy gương mặt cô vẫn còn trắng bệch, dường như nếu không tự mình kiểm tra một lần sẽ không yên tâm. Từ Vân Khoát thật sự đã tự đào cho

 

mình một cái hố lớn.

 

Một bầu không gian tĩnh lặng.

 

“Được rồi, vậy thì,” Từ Vân Khoát nhìn cô, “Anh cởi ra cho em kiểm tra nhé?”

 

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Văn Vũ Lạc trông rất nghiêm túc, cô gật đầu.

 

Yết hầu của Từ Vân Khoát khẽ trượt xuống. Anh chỉ có thể chiều theo ý cô, xoa mặt cô rồi nói: “Đợi anh đi khóa trái cửa phòng bệnh trước đã.”

 

Phòng của Văn Vũ Lạc là phòng đơn, không có bệnh nhân khác, yêu cầu này cũng không khó để đáp ứng.

 

Chủ yếu là, bây giờ nếu cô không xem, cô sẽ nghi ngờ và lo sợ.

 

Sau khi khóa trái cửa phòng, Từ Vân Khoát quay lại bên giường bệnh, vẻ mặt góc cạnh không thể nói là tự nhiên cho lắm. Hoàn toàn là đang chiều theo yêu cầu của Văn Vũ Lạc, anh c.ởi qu.ần trước mặt cô.

 

Chỗ đó Văn Vũ Lạc sớm đã xem qua rất nhiều lần, bây giờ xem cũng không phải vì ý đồ không đứng đắn, mà là cô thật sự sợ anh bị bỏng ở đó. Đợi Từ Vân Khoát c.ởi qu.ần xuống, cô cúi đầu kiểm tra một cách nghiêm túc.

 

“…”

 

Từ Vân Khoát thật sự đã lừa cô… Chỗ đó của anh căn bản không có vấn đề gì, vẫn là dáng vẻ bình thường…

 

Trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, gương mặt và vành tai cô mới bắt đầu đỏ ửng lên. Văn Vũ Lạc mím môi quay mặt đi: “Kiểm tra xong rồi, anh mặc lại đi.”

 

Từ Vân Khoát nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của cô, khẽ

“ừm” một tiếng. Nói thật, lúc này anh cũng không dễ chịu gì cho lắm. Ai ngờ quần còn chưa kịp kéo lên hẳn, cửa phòng bệnh đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.

 

Tình huống sau đó vô cùng xấu hổ và lúng túng. Từ Vân Khoát vội vàng kéo quần lên, cô y tá bên ngoài cũng chết sững, nhưng rồi lại tỏ ra khá bình tĩnh, làm như không thấy gì, điềm nhiên nói: “Xin lỗi, quên gõ

cửa.”

 

“Đúng rồi, còn nữa, cửa phòng bệnh này… hỏng rồi, không khóa trái được.”

 

“…”

 

“…”

 

Cả Từ Vân Khoát và Văn Vũ Lạc im lặng, sắc mặt không thể dùng lời nào để miêu tả.

 

Y tá vào để lấy bệnh án của Văn Vũ Lạc, lúc nãy vào kiểm tra đã để quên ở đây. Sau khi lấy xong, trước khi ra ngoài, cô ấy không kìm được mà nhắc nhở Từ Vân Khoát: “Cái đó, nghe nói bệnh nhân vừa mới tỉnh lại sau hôn mê, có nhu cầu gì thì vẫn nên cố gắng nhịn một chút. Phải nói là, trong vòng 3 ngày đều phải nhịn, vì bệnh nhân cần thời gian hồi phục.”

 

“…”

 

Sắc mặt Từ Vân Khoát vô cùng đen tối, nhưng không thể cãi lại y tá. Anh khẽ “à” một tiếng: “Tôi biết rồi.”

 

Cô y tá không nhịn được mà liếc anh một cái, rồi lại liếc Văn Vũ Lạc một cái, dường như muốn nói thêm gì đó nhưng lại nuốt lời vào bụng, im lặng rời khỏi phòng bệnh. Lúc rời đi, ánh mắt cô y tá còn dừng lại trên người Văn Vũ Lạc.

 

Đúng là một cô bé thật xinh đẹp, dáng người lại còn rất đẹp nữa. Dù lúc này đang ốm yếu, vẫn xinh đẹp như vậy. Nhưng người ta vừa mới tỉnh lại đã không kiểm soát được nửa người dưới của mình, đúng là cầm thú.

 

Mấy cô y tá thực ra đã bàn tán riêng về Từ Vân Khoát. Vì lúc Văn Vũ Lạc được đưa đến bệnh viện, cánh tay phải của người đàn ông bị bỏng nặng, nhưng anh lại không tỏ ra đau đớn một chút nào, trong mắt chỉ có người bạn gái đang hôn mê. Đợi bác sĩ cho câu trả lời chắc chắn rằng bạn gái anh sẽ không sao, anh mới đi xử lý vết bỏng. Hơn nữa, cô gái hôn mê liền mấy tiếng đồng hồ, anh đã ở bên cạnh suốt, không rời giường bệnh một khắc nào, đến nhà vệ sinh cũng không đi, dù bản thân anh cũng bị thương.

 

Các cô vốn dĩ khen anh, cho rằng anh là một người bạn trai tuyệt vời, kết quả…

 

Nhưng nghĩ lại, ở độ tuổi sung sức này, có lẽ cũng có thể hiểu được? Cô y tá nghĩ ngợi rồi đóng cửa phòng bệnh lại cho hai người.

“…”

 

Văn Vũ Lạc c.ắn môi d.ưới, cảm thấy Từ Vân Khoát thật oan uổng, là cô nằng nặc đòi anh c.ởi qu.ần ra cho cô kiểm tra…

 

Từ Vân Khoát đã bước tới, ôm cô vào lòng: “Nghĩ gì thế?” “Cảm thấy anh bị oan,” Văn Vũ Lạc lên tiếng.

Từ Vân Khoát cười một tiếng. Đúng là rất oan, nhưng là do anh đùa trước nên mới gây ra hiểu lầm lớn như vậy. Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng để bận tâm, cô y tá nghĩ thế nào căn bản anh thấy không quan trọng. Anh véo véo má Văn Vũ Lạc: “Không sao đâu.”

 

“Thế nào, bây giờ yên tâm rồi chứ?”

 

“Người đàn ông của em không sao cả, chỗ nào cũng không sao, chỉ là cánh tay phải bị thương một chút thôi.” Anh vỗ về lưng cô, cằm tựa lên đ.ỉnh đầu Văn Vũ Lạc, dường như đang tận hưởng cảm giác được ôm cô.

 

Chỉ có trải qua sinh tử, có lẽ mới hiểu được khoảnh khắc này quý giá đến nhường nào và đáng để biết ơn ra sao.

 

Trận hỏa hoạn đó thật kinh hoàng, nhưng cô gái của anh vẫn bình an vô sự.

 

Anh suýt nữa thì đã đến muộn.

 

“Vâng, em yên tâm rồi.” Văn Vũ Lạc cong môi dưới, “Nhưng mà, cánh tay anh không nghiêm trọng chứ? Bây giờ có đau không?”

 

Từ Vân Khoát nhếch môi: “Không có cảm giác gì.” Lời này không giả, vì anh chỉ mải lo cho cô gái nhỏ.

Lúc này dù sao cũng đã băng bó, càng không có cảm giác gì.

 

Văn Vũ Lạc đưa tay lên ôm lấy eo anh, không kìm được lời trong lòng, lẩm bẩm một câu: “May mà có anh.”

 

Cô nghĩ ông trời đã đưa Từ Vân Khoát đến cho cô, hoặc là do bà ngoại cô đã cầu xin ông trời phái đến cho cô.

 

Hôm nay nếu không phải anh lao vào, bây giờ có lẽ cô đã chết trong biển lửa.

 

Từ Vân Khoát không nói gì, anh nâng mặt cô lên khỏi lồng ngực mình, cúi đầu hôn xuống. Khoảnh khắc này anh chỉ muốn hôn cô, đặc biệt muốn hôn cô.

 

Lông mi Văn Vũ Lạc run rẩy, cô ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh.

 

Nhưng lúc này cơ thể cô vẫn còn rất yếu, bị Từ Vân Khoát hôn một lúc hô hấp đã không còn thông suốt. Từ Vân Khoát vội dừng lại, véo má cô: “Có biết bây giờ là mấy giờ không?”

 

“Hửm?” Văn Vũ Lạc thực ra vẫn chưa biết mình đã hôn mê bao lâu, cô hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”

 

“Bốn rưỡi sáng.” Từ Vân Khoát hôn lên ch.óp m.ũi tròn xinh của cô, “Em hôn mê bảy tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.”

 

“…”

 

Lâu như vậy.

 

Vậy bảy tiếng đồng hồ đó, Từ Vân Khoát chắc chắn đã rất lo lắng cho cô. Văn Vũ Lạc nắm lấy tay áo của Từ Vân Khoát, dường như vẫn muốn hôn anh, Từ Vân Khoát xoa đầu cô: “Nghỉ ngơi đi, bé cưng.”

 

“Em vừa mới tỉnh lại, chúng ta tiết chế một chút.” Văn Vũ Lạc mím môi, nói: “Vâng ạ…”

Bản thân Từ Vân Khoát cũng đang cố nhịn, anh chỉ cúi đầu khẽ chạm lên má cô gái nhỏ, nói: “Nằm xuống đi, bé cưng.”

 

“Vâng.” Văn Vũ Lạc khẽ đáp, nắm lấy tay áo của Từ Vân Khoát, “Anh cũng mau đi ngủ đi.”

 

Từ Vân Khoát chắc chắn đã thức cả đêm để trông cô. “Được.” Từ Vân Khoát đồng ý, véo véo má cô.

Trong phòng bệnh này có giường cho người nhà, quả thực có thể ngủ thêm được một người. Nhưng Từ Vân Khoát chỉ đi sắp xếp lại giường nệm chứ không ngủ thật, vì anh muốn đợi kết quả xét nghiệm máu của Văn Vũ Lạc ra rồi mới ngủ, hai tiếng nữa sẽ có kết quả.

 

Mặc dù đã hôn mê bảy tiếng đồng hồ, nhưng cơ thể Văn Vũ Lạc vẫn còn rất yếu. Sau khi nằm lại lên gối không lâu, cơn buồn ngủ ập đến, cô nhanh chóng thiếp đi.

 

Từ Vân Khoát tắt đèn huỳnh quang trong phòng bệnh, căn phòng chìm vào bóng tối, nhưng ngoài cửa sổ vẫn có ánh trăng, anh vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Văn Vũ Lạc.

 

Gương mặt nhỏ nhắn đó vẫn còn rất trắng bệch, anh cau mày.

 

Anh cứ ngồi như vậy cho đến 6 giờ 15 phút sáng, kết quả xét nghiệm máu có rồi.

 

Từ Vân Khoát vừa nhận được kết quả thì nhận được cuộc gọi từ Ninh Minh Quyết.

 

“Lạc Lạc thế nào rồi?” Ninh Minh Quyết hỏi trong điện thoại.

 

Ninh Uyển Quân cũng đang điều trị ở bệnh viện này, nhưng suốt cả đêm, Ninh Minh Quyết không hề đến thăm Văn Vũ Lạc một lần nào.

 

“Chuyện này không phiền chú Ninh quan tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy.” Từ Vân Khoát không nói nhiều, cúp máy.

 

——-

 

Trưa hôm sau tỉnh lại, Văn Vũ Lạc mới nhớ ra để hỏi về nguyên nhân vụ cháy. Sau một giấc ngủ yên ổn, gương mặt cô không còn trắng bệch như trước, đã có lại chút huyết sắc.

 

Nguyên nhân vụ cháy là do một nam sinh dự thi sau khi hút thuốc trong phòng thay đồ đã vứt tàn thuốc bừa bãi, làm cháy quần áo trong phòng. Lúc đó gió bên ngoài lại rất lớn, thời tiết khô hanh nên đã bùng lên thành đám cháy lớn. Khi xe cứu hỏa đến nơi, phòng thay đồ và phòng hóa trang gần như đã bị thiêu rụi, chỉ còn lại những bức tường và mái nhà trơ trọi.

 

Chung Tuyết, Mộc Tử Nhiên và Hướng Lan Lan, cùng với hai cô giáo ở trung tâm nghệ thuật của trường đều đã đến bệnh viện thăm Văn Vũ Lạc. Thực ra tối hôm trước họ đã đến, nhưng Văn Vũ Lạc vẫn hôn mê bất tỉnh, đến rạng sáng vẫn chưa tỉnh lại, Từ Vân Khoát đã bảo họ về trường trước.

 

Vụ hỏa hoạn lần này xảy ra đột ngột, nói là tai nạn nhưng cũng là do con người gây ra. May mắn là lúc đó trong phòng thay đồ không có ai, còn Văn Vũ Lạc và Ninh Uyển Quân bị nhốt trong phòng hóa trang đã được

 

cứu ra, không có thương vong về người, chỉ thiệt hại một ít tài sản, xem như là may mắn lắm rồi.

 

Hơn nữa, kết quả xét nghiệm máu của Văn Vũ Lạc đã có, chỉ số carbon monoxide trong máu ở mức bình thường, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau đó Văn Vũ Lạc ở lại bệnh viện quan sát ba ngày, tĩnh dưỡng ba ngày mới xuất viện. Trong thời gian này luôn là Từ Vân Khoát ở bên cạnh chăm sóc.

 

Ninh Uyển Quân cũng ở bệnh viện này ba ngày. Ngày xuất viện, hai bên không hẹn mà gặp.

 

Bên cạnh Văn Vũ Lạc có Từ Vân Khoát, còn bên cạnh Ninh Uyển Quân có Ninh Minh Quyết và Tiêu Vân.

 

Dường như Ninh Minh Quyết muốn đi tới chào hỏi, nhưng cô con gái cưng lại đang ở bên cạnh, ông ta đành nhịn xuống, cũng cảm nhận được Ninh Uyển Quân đang ôm lấy cánh tay mình, không muốn ông ta đi qua.

 

Còn Văn Vũ Lạc thì không hề để tâm đến họ, cô được Từ Vân Khoát

khoác vai, đi thẳng ra cổng bệnh viện, đến bên chiếc xe việt dã màu đen của anh.

 

Từ Vân Khoát mặc một chiếc áo thun sẫm màu, vóc dáng cao lớn, hiên ngang. Anh mở cửa ghế phụ cho cô, Văn Vũ Lạc chui vào trong xe.

 

Vừa mới ngồi vào xe, một trang tin tức đã đẩy cho Văn Vũ Lạc một thông báo.

 

[Nam ca sĩ hàng đầu giới âm nhạc Tôn Diệp Văn bị nghi ngờ được phu nhân chủ tịch tập đoàn Ninh thị bao dưỡng.]

 

Bình Luận (0)
Comment