Hôm sau trời lại quang đãng, hoàng hôn buổi chiều rất đẹp.
Kết thúc tiết học cuối cùng, Văn Vũ Lạc ăn tối ở nhà ăn rồi đến thư viện tự học.
Cô đã đọc xong một cuốn sách mượn ở thư viện, lúc mang đi trả thì nhận được một tin nhắn.
Số điện thoại gửi tin nhắn này, cô nhận ra. Hàng mày cô liền nhíu lại.
Là Ninh Minh Quyết gửi tới.
【 Chiều nay có thời gian không, tan học chúng ta gặp nhau một lát. Lần này chúng ta sẽ nói chuyện một cách chính thức. 】
Là ông ta cảm thấy lần trước nói chuyện trong xe chưa đủ chính thức sao?
Hay là muốn gặp mặt để sỉ nhục cô thêm một lần nữa?
【 Không cần đâu Ninh tiên sinh, lần trước không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao. 】
Ninh Minh Quyết: 【 Con chỉ cần trả lời tôi, có thời gian hay không. 】
Văn Vũ Lạc: 【 Không có. 】
Ninh Minh Quyêt: 【 Vậy khi nào có thời gian? 】
Văn Vũ Lạc: 【 Tôi rất bận, cảm ơn. Hơn nữa không phải chính ông nói sao? Bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt ông nữa. Ông bị mất trí nhớ à, hay là đầu óc có vấn đề? 】
Có lẽ vì những lời lẽ th/ô t/ục, vô lễ của cô lại một lần nữa làm chấn động linh hồn cao quý của ông ta.
Sau đó là một khoảng lặng rất dài trong hộp thư tin nhắn.
Văn Vũ Lạc không thèm để tâm, trả xong sách rồi quay lại bàn tự học, lấy sách luật ra chuẩn bị bài.
“Reng reng.”
Ninh Minh Quyết đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
Sắc mặt Văn Vũ Lạc lạnh đi, cô không bắt máy mà trực tiếp ngắt cuộc gọi.
【 Nghe máy. 】 Tin nhắn của Ninh Minh Quyết hiện lên.
【 Có chuyện gì thì nhắn tin nói, tôi không rảnh nghe điện thoại. 】
【 Nghe máy. 】 Ninh Minh Quyết lặp lại hai chữ này.
Văn Vũ Lạc trong lòng vô cùng bực bội, không thèm để ý nữa, dứt khoát chặn số điện thoại của Ninh Minh Quyết.
Thế giới từ đây trở nên trong lành.
Nhưng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng, cuốn sách luật trên bàn phải mất một lúc lâu cô mới xem vào được.
Điều khiến Văn Vũ Lạc không ngờ tới là, vào chạng vạng thứ sáu hôm nay, cũng trong lúc đang tự học ở thư viện, cô lại nhận được một tin
nhắn khác.
Là một số điện thoại lạ gửi tới.
Nội dung tin nhắn rất đỗi kinh ngạc.
Lần này người tìm cô lại là Ninh Minh Duệ.
【 Chào em, em là Văn Vũ Lạc đúng không? Tôi là Ninh Minh Duệ, em trai của ba em, Ninh Minh Quyết. Nếu rảnh chúng ta có thể gặp nhau một lát được không? Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội gặp mặt. 】
Ninh Minh Duệ gặp cô làm gì?
Là Ninh Minh Quyết bảo cậu ta tìm cô sao? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
【 Có chuyện gì, anh có thể nói trong tin nhắn. 】 Văn Vũ Lạc trả lời.
【 Nhắn tin không nói được, tôi cũng được coi là chú của em, gặp nhau một lát đi, em sẽ không hối hận đâu. 】
Tin nhắn mới lại hiện lên.
Ngón tay Văn Vũ Lạc lướt qua mép trang sách, cảm thấy hơi đau nhói. Cô trả lời: 【 Không muốn gặp. Tôi đã nói rồi, có chuyện gì thì nhắn tin nói. 】
【 Vậy thì tôi chỉ đành đến khoa Luật tìm em thôi. Thật ra tôi cũng có quen bạn bè ở khoa Luật của các em. Gặp nhau một lát đi, anh trai tôi nhờ tôi liên lạc với em, tôi cũng không còn cách nào khác. Chúng ta
thông cảm cho nhau được không? 】
“…”
Không muốn có một ngày đang trong giờ học, Ninh Minh Duệ lại tìm đến tận lớp của cô, Văn Vũ Lạc cau mày: 【 Được, vậy tối nay tôi có thời gian. Hiện tại đang ở thư viện. 】
【 Muốn gặp tôi thì đến đây ngay bây giờ, thời gian khác không rảnh. 】
Điện thoại im lặng một lúc, rồi có tin nhắn trả lời.
【 Đợi. 】
———
Cuốn sách trong tay Văn Vũ Lạc không thể xem vào được nữa. Cô gấp sách lại, lặng lẽ ngồi.
Xung quanh mọi người đang học bài, thư viện là nơi thích hợp nhất để đọc sách và học tập, nhưng giờ phút này cô lại tạm thời không thể hòa mình vào sự yên tĩnh đó.
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại lại nhận được tin nhắn của Ninh Minh Duệ: 【 Tôi đến dưới lầu thư viện rồi, em xuống đi. 】
Văn Vũ Lạc trả lời: 【 Ừ. 】
Cô không dọn dẹp cặp sách, vì đi xuống rồi sẽ quay lại ngay. Thư viện có camera giám sát, máy tính và sách để ở đây cũng không sợ bị trộm. Văn Vũ Lạc chỉ cầm theo điện thoại rồi xuống lầu.
Gió đêm rất mát, mái tóc đen mềm mại của Văn Vũ Lạc như dải lụa xinh đẹp bay về phía sau.
Ninh Minh Duệ chưa bao giờ gặp mặt Văn Vũ Lạc, nhưng khi một bóng hình từ cửa lớn tầng một của thư viện bước ra, tầm mắt anh ta dừng lại, nhìn chằm chằm một lúc rồi kết luận, đó chắc chắn là Văn Vũ Lạc.
Bởi vì anh ta đã từng xem ảnh của mẹ Văn Vũ Lạc, là một siêu cấp mỹ nhân, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên phong tình.
Cô gái đang đi về phía anh ta đây đã thừa hưởng gần như tất cả ưu điểm về ngoại hình của mẹ mình, vẻ đẹp rực rỡ, nét kiêu sa của mẹ cô, trên người cô có đủ.
Đèn đường trước cửa thư viện có vài ngọn, ánh sáng rất rực rỡ. Văn Vũ Lạc tìm kiếm một lúc cũng bắt được bóng dáng của Ninh Minh Duệ.
Hôm nay xem như là lần thứ hai gặp mặt anh ta.
Hai người hoàn toàn không thân thiết, nhưng giữa họ lại tồn tại một mối liên hệ ràng buộc không thể cắt đứt, khiến cho việc đối mặt như thế này trở nên vô cùng khó xử và không tự nhiên.
Cả hai bên đều như vậy.
“Văn Vũ Lạc?” Ninh Minh Duệ gọi tên cô. “Ừ.” Văn Vũ Lạc đáp.
“Có chuyện gì, anh nói thẳng đi, tôi rất bận.”
“Em không cần phải có thái độ đó với tôi. Tôi nghĩ, giọng điệu trong tin nhắn của tôi hẳn là không có vấn đề gì.” Ninh Minh Duệ nói.
Cây cối xung quanh xào xạc trong gió.
“Vậy anh muốn tôi có thái độ gì với anh? Chúng ta có thân thiết gì đâu mà cần thái độ.” Văn Vũ Lạc nói.
“Em…”
“Được rồi, vậy tôi nói thẳng.” Ninh Minh Duệ nói: “Anh trai tôi muốn tôi chuyển mấy câu đến em, nhưng lại không tiện nói trong tin nhắn, nên tôi mới kiên quyết muốn gặp em.”
“Anh nói đi.”
“Ý của anh tôi là, nếu em đã đến Minh Thành, và anh ấy cũng thật sự là người ba có quan hệ huyết thống với em, vậy thì em muốn gì có thể nói thẳng với anh ấy. Đơn giản cũng chỉ là những thứ như tiền bạc, anh ấy cũng chỉ có thể cho em những thứ đó. Anh ấy hy vọng em có thể nói rõ ràng, chứ không phải, cố tình tiếp cận Ninh Uyển Quân.” Ninh Minh
Duệ nói.
Thực ra anh ta đã nói giảm nói tránh đi rồi. Trong đầu anh ta hiện lên vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Minh Quyết khi nói: “Em nói với nó, nó có thể tiếp cận anh, nhưng không được tiếp cận Quân Quân. Đó là giới hạn của anh.”
“Ninh Uyển Quân?” Văn Vũ Lạc không thể hiểu nổi, mặt đầy vẻ hoang mang.
Cô nhớ ra rồi, hôm thứ ba đó, cô đã gặp cô ấy trong lớp học tự chọn. Lúc đó, cô còn nghĩ có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ.
Vậy mà lại không phải.
Cô ấy chính là con gái của Ninh Minh Quyết, Ninh Uyển Quân.
“Đừng nói với tôi là em không biết Ninh Uyển Quân nhé?” Ninh Minh Duệ nói.
Nói ra cũng thật đáng buồn, cô gái nhỏ minh diễm trước mắt này, rõ ràng cũng là cháu gái của anh ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào so sánh được với người cháu gái kia.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, không khí trở nên tĩnh mịch.
Văn Vũ Lạc hoàn toàn nổi giận: “Người nhà họ Ninh các người, có phải đầu óc có vấn đề hết rồi không?”
“Có bệnh thì đi mà chữa, không tìm được bệnh viện thì gọi 115.”
“115 không ai nghe máy thì đến chùa thắp hương vái Phật cầu Bồ Tát chữa cho các người đi.”
“…”
Ninh Minh Duệ kinh ngạc, còn có người mắng chửi người như vậy sao. “Này, em trút giận lên tôi làm gì? Tôi nói không đúng sao?”
“Tôi không hề tiếp cận cô con gái cưng của ông ta, chẳng qua chỉ là trùng hợp chọn cùng một môn học tự chọn thôi. Dù anh có tin hay không, thì cũng về nói lại với Ninh Minh Quyết, không cần phải tốn công sức để đề phòng tôi. Đối với tôi, ông ta chẳng là cái thá gì cả.”
“………”
Ninh Minh Duệ không còn gì để nói, anh ta không muốn cãi nhau với phụ nữ. Một cô gái tính tình tệ như vậy cũng là lần đầu tiên anh ta gặp.
Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện của anh ta, toàn là mớ nợ rối rắm mà anh trai để lại.
Văn Vũ Lạc không muốn nói thêm với Ninh Minh Duệ nữa, cô quay người rời đi.
Ninh Minh Duệ cũng bị chọc cho tức điên người. Này, có ai nói chuyện với anh ta như vậy bao giờ đâu!
Dù sao lời cũng đã chuyển đến, anh ta cũng không muốn nói nhiều, quay người rời đi.
Hai người đi về hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau, khoảng cách ngày càng xa.
…
“Anh Duệ giỏi thật, lại chia tay một người nữa rồi. Cô gái kia còn rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp luôn. Anh Duệ nghĩ sao vậy nhỉ?”
Trong một phòng họp trên tầng ba của thư viện, mấy chàng trai khoa Khoa học Máy tính và khoa Toán đang tụ tập họp bàn về một dự án thi đấu. Một chàng trai ngồi bên cửa sổ là người đầu tiên chú ý thấy Ninh Minh Duệ và một cô gái đang đứng nói chuyện với nhau ở dưới thư viện, trông vẻ mặt có vẻ không vui. Sau đó hai người lại chia tay nhau rời đi, rất dễ dàng đoán ra được tình huống.
Cậu ta vừa dứt lời, bóng hình đang lười biếng ngồi đối diện cậu ta liền rời khỏi chỗ ngồi.
“Anh Khoát, đi đâu vậy?” Có người hỏi. “Đi vệ sinh.” Chàng trai thờ ơ đáp.
…
Cảm giác bực bội như thủy triều ập đến, lồng ngực Văn Vũ Lạc bức bối không chịu nổi. Đi được nửa đường, cô hoàn toàn không có cách nào quay lại thư viện học bài được nữa, dứt khoát đến một bậc thềm bên cạnh ngồi xuống.
Thôi thì hóng gió một lát rồi vào.
Có hai cô gái đang thảo luận về thần tượng yêu thích của họ đi ngang qua cô, rồi nhanh chóng vào thư viện.
Văn Vũ Lạc ôm lấy cánh tay, mái tóc buông xõa che đi gương mặt nghiêng.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao màu đen. Tầm mắt cô di chuyển lên trên.
Dáng người Từ Vân Khoát cao thẳng, trên người mặc một chiếc áo
khoác da. Anh cúi người xuống, đôi mắt đen quan sát cô: “Sao lại ngồi đây một mình?”