Chương 103:
Chương 103:Chương 103:
Mọi người đều biết hắn đắc tội quý nhân, không ai dám chiêu mộ hắn.
Nơi này tuy rằng tiền thuê nhà không cao, nhưng phòng vừa nhỏ vừa rách, hơn nữa ở trong kinh thành, phí sinh hoạt mỗi ngày đều không ít, nhà bọn họ đã giật gấu vá vai, chuẩn bị dọn về quê cũ.
Cổ chưởng quỹ không cam lòng!
Nhưng không có biện pháp, thế đạo này chính là như thế, đắc tội quý nhân đồng nghĩa vạn kiếp bất phục.
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, tin tức Phúc Lộc Hiên chiêu mộ chưởng quỹ được tung ra, Nhứ Nương lập tức cổ vũ hắn tự tiến cử.
Phúc Lộc Hiên là của An Khánh Vương thế tử và tứ đại thân vương, là người mà quý nhân hắn đắc tội hận không thể vuốt mông ngựa, nếu như có thể được Phúc Lộc Hiên chiêu mộ, hắn sẽ không bao giờ sợ nữa.
Vì thế bọn họ ở lại trong kinh thêm chút thời gian, Nhứ Nương mỗi ngày làm chút đồ thủ công đổi lấy ngân lượng.
Đáng tiếc cơ hội như vậy...
Hắn thế nhưng không nắm được!
Cổ chưởng quỹ vô cùng ảo não, ánh mắt nhìn vợ con áy náy đến cực điểm.
Nhứ Nương cầm hà bao lên thêu, thở dài: "Phu quân chớ tự trách, chàng có bản lĩnh trên người, chỉ cần rời khỏi kinh thành thì có thể tìm một tửu lâu làm chưởng quỹ, ngày khác chưa chắc không thể đông sơn tái khởi."
"Nhứ Nương..." Cổ chưởng quỹ đỏ mắt.
Nhứ Nương ôn nhu cười với hắn, sâu trong đôi mắt mang theo ưu sầu.
Hai vợ chồng bọn họ còn trẻ, chịu chút khổ cũng không có việc gì, nhưng hài tử còn quá nhỏ lại phải đi theo bọn họ lang bạc kỳ hồ, bọn họ đúng là cha mẹ bất tài.
Cổ chưởng quỹ đứng lên: "Ta đi thu dọn đồ đạc, ngày mai liền rời khỏi kinh thành đến Lâm Phủ, cho dù làm bốc vác ta cũng sẽ không để Nhứ Nương và hài tử đói bụng!"
Hắn nói xong sải bước đi ra ngoài.
Thanh âm cứng cỏi mà có lực, nhưng trong nháy mắt bước ra cửa phòng, cước bộ lảo đảo, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Lúc này... "Cổ chưởng quỹ có ở đây không?" Ngoài cửa có người hô to.
Cổ chưởng quỹ sửng sốt.
Quý nhân kia chẳng lẽ còn muốn đuổi theo tới cửa làm khó bọn họ?!
Hắn trở tay đóng cửa phòng lại, cắn răng, phẫn nộ đi mở cửa đại môn rách nát, cả giận nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn..."
Thanh âm im bặt.
Người ở cửa là một quản sự quen thuộc, đáp án lúc trước của hắn chính là giao cho người này.
Cổ chưởng quỹ ngẩn ra, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thi rớt cũng có thông báo sao?"
Người nọ cười: "Cái gì không được chọn? Cổ chưởng quỹ, tiểu nhân đến truyền lời thế tử, từ hôm nay trở đi ngươi chính là chưởng quỹ của Phúc Lộc Hiên, thủ hạ còn có bốn vị quản sự, thế tử bảo Cổ chưởng quỹ ngày mai đi Phúc Lộc Hiên huấn luyện, tiền lương cũng tính từ ngày mai."
Cổ chưởng quỹ ngơ ngẩn.
Sau lưng hắn, một cây gậy rơi trên mặt đất, thanh âm Nhứ Nương run rẩy: "Được chọn rồi? Phu quân của ta được chọn làm chưởng quỹ Phúc Lộc Hiên?"
Người tới vô cùng khách khí hành lễ, sau đó nhẹ giọng nói: "Vị phu nhân này, đúng vậy, lần này thế tử chọn hai người, Hứa chưởng quỹ là chưởng quỹ của Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên, mà Cổ chưởng quỹ ở lại kinh thành làm chưởng quỹ tổng điếm Phúc Lộc Hiên!"
Hai người đều sững sờ tại chỗ, không ai nói gì.
Người tới cười nói: "Chẳng lẽ Cổ chưởng quỹ không muốn?"
"Nguyện ý, nguyện ý!" Nhứ Nương vội đáp, tiến lên vài bước, hai mắt rưng rưng đẩy Cổ chưởng quỹ.
Cổ chưởng quỹ lúc này mới phục hồi tỉnh thần, mặt hắn đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào: "Tiểu nhân tạ ơn Dung thế tử, tiểu nhân nguyện lấy tính mạng ra báo đáp ơn tái sinh của thế tử, vĩnh viễn trung thành với thế tử"
Đây thật sự là ơn tái sinh, là hy vọng của gia đình bọn họ.
Cùng lúc đó.
Trương Trường Ngôn đuổi theo Dung Chiêu, vẻ mặt khiếp sợ: "Ta không rõ vì sao ngươi lại chọn hắn? Hắn rõ ràng là người trả lời kém nhất, tại sao ngươi lại chọn hắn?" nhất, đừng nói Hứa chưởng quỹ, cho dù là bất kỳ chưởng quỹ nào cũng đều trả lời tốt hơn hắn.