Chương 163:
Chương 163:Chương 163:
Hắn thầm nghĩ, rõ ràng Phúc Lộc Hiên kiếm nhiều tiền như vậy, vì sao hắn muốn ở lầu bốn ăn bữa cơm còn phải dựa vào ăn chực Ngũ hoàng tử?
Mà quá đáng nhất chính là Ngũ hoàng tử không cho hắn ăn chực!
Hắn hôm nay tích cực như vậy chính là muốn ăn chực bữa cơm, không nghĩ tới chỉ có thể đói bụng hồi phủ.
Nhạc thân vương nổi giận đùng đùng rời đi.
Về phần xuống lầu ba ăn cơm?
Căn bản là không có đặt bàn trước, hắn có thể ăn được mới là lại
Hơn nữa, Nhạc thân vương phủ gần đây tiền bạc không đủ, sáu mươi lượng bạc ăn bữa cơm cũng phải thoáng chần chờ một chút...
Quên đi, vẫn là hồi phủ ăn vậy.
Tuy nói quý phủ gần đây đang tiết kiệm tiền, đồ ăn chỉ bình thường, nhưng cũng không thể để hắn đói bụng chứ?
Nhạc thân vương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Dung Chiêu và Bùi Khâm.
Ánh mắt Dung Chiêu hơi trầm xuống.
Bùi Khâm lại hài lòng đi tới bên cạnh Dung Chiêu ngồi xuống, hắn lúc này bất chấp Nhạc thân vương tức giận, hắn đã bị Dung Chiêu chiếm hết toàn bộ tâm thần.
Đột nhiên bị khuôn mặt của Dung Chiêu tập kích, Bùi Khâm choáng váng đầu óc.
Hắn ngồi vào ghế gần Dung Chiêu nhất, còn xê người sát lại: "Dung thế tử, Khâm không biết ngươi lại có phong thái như thế..."
Ánh mắt của hắn có chút mê ly, cũng càng ngày càng tới gần Dung Chiêu.
Dung Chiêu tránh né, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc: "Ngũ hoàng tử mời ta đến đây chính là đãi khách như vậy sao?"
Lời này có chút nghiêm trọng, nếu là một vị hoàng tử đầu óc tỉnh táo khác, ý định có lớn hơn nữa cũng phải đè xuống.
Nhưng Bùi Khâm còn trẻ, vả lại hiện tại đã choáng váng, hắn nắm lấy tay Dung Chiêu, thanh âm kích động giải thích: "Sao lại không thích?"
Hắn nắm chặt tay Dung Chiêu, giọng khàn khàn: "A Chiêu cần phải giới thiệu cho ta rốt cuộc Phúc Lộc Hiên này có món gì ngon?" Trên bàn chỉ có một tờ giấy thật dài, mặt trên là tất cả đồ ăn của Phúc Lộc Hiên cùng với đồ ăn kèm, còn có một cây bút lông ngỗng, có thể chọn đồ ăn muốn ăn, chờ người đưa lên.
Vẻ mặt Dung Chiêu càng lãnh đạm,"Nếu muốn ta giới thiệu, Ngũ hoàng tử có thể buông ra trước không? Hoặc là Ngũ hoàng tử tự mình ăn đi, ta còn có thiếp mời của Tam hoàng tử."
Đầu óc cho dù choáng váng, chung quy vẫn là hoàng tử, là người muốn đoạt đích, nghe được "Tam hoàng tử" không có khả năng sẽ thờ ơ, Dung Chiêu đây là hạ mãnh dược.
Bùi Khâm dừng lại, đầu óc thoáng tỉnh táo, đôi mắt vốn mê ly hơi nhíu lại,"A Chiêu đang uy hiếp ta?"
Trong lúc nói chuyện, tay hắn rốt cuộc vẫn chậm rãi buông ra, chỉ là trong nháy mắt buông ra kia, ngón tay hắn vuốt ve, lẩm bẩm: "Tay A Chiêu tỉnh tế như nữ tử, không giống nam tử chút nào..."
Nói xong, hắn nhìn về phía ngực Dung Chiêu.
"Xoảng..."
Dung Chiêu trực tiếp ném chén trà đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi, gân xanh trên trán nhô lên, dường như cực kỳ giận dữ.
Bùi Khâm sửng sốt.
Dung Chiêu lớn tiếng quát: "Ngũ hoàng tử mời, Dung Chiêu vui vẻ tới hẹn, không ngờ Ngũ hoàng tử lại động tay động chân, ngươi xem ta là gì? Dung Chiêu mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng có cốt khí nam nhỉ, không chịu được vũ nhục như thế!"
"Ta
Dung Chiêu mặt trầm như nước, thẹn quá hóa giận: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, An Khánh Vương phủ ta cho dù thế yếu, thế tử cũng không thể bị coi thường, càng không thể để Ngũ hoàng tử giẫm nát thể diện của An Khánh Vương phủ trên mặt đất!"
Cô vung ống tay áo, giẫm lên mảnh sứ rời đi, để lại một câu: "Từ biệt!"
Nói xong người đã nổi giận đùng đùng biến mất không thấy đâu.
Bùi Khâm theo bản năng đứng lên đuổi theo, hô to: "Dung thế tử, chờ một chút!"
Dung Chiêu bước chân không ngừng, bóng lưng rất nhanh biến mất trong hành lang.
Bùi Khâm sững sờ nhìn bóng lưng cô, một lúc lâu mới ôm ngực lẩm bẩm: "Cho dù nổi giận cũng đẹp như vậy..." Dung Chiêu rời khỏi lầu bốn,"thẹn quá hóa giận" trên mặt cô rút đi, nhưng vẫn nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.