Chương 168:
Chương 168:Chương 168:
Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm lạnh như băng: "Không cần biết trên người lão Tam rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tuyệt đối có liên quan đến Dung Chiêu."
Trương Trường Tri cũng nghiêm túc, cắn răng: "Đệ mau đi đưa lão Tam về thẩm vấn cho rõ ràng."
Trương Trường Hành chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn nói: "Đại ca, huynh nói xem... có phải lão Tam hợp tác với Dung Chiêu làm ăn gì không?"
Ngoại trừ suy đoán này, hắn không nghĩ ra được gì khác.
Hơn nữa tứ đại thân vương chính là ví dụ, việc này rất dễ dàng liên tưởng.
Trương Trường Tri ngẩn ra, lập tức nhíu mày: "Lão Tam điên rồi sao? Lại hợp tác với Dung Chiêu!"
Hắn thở dài, lắc đầu: "Làm ăn cũng không được, đệ cũng không phải không biết phụ thân chán ghét Dung gia bao nhiêu, sao có thể để cho lão Tam cùng Dung Chiêu làm ăn?"
Trương Trường Hành thở dài theo: "Ai, đệ cũng nghĩ như vậy."
Trương Trường Tri lập tức phân phó: "Đệ đi bắt người về, nếu thật sự đầu tư tiền thì lấy về hết, nhà chúng ta không thể liên quan đến Dung Chiêu."
Trương Trường Hành gật đầu, lập tức hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chuẩn bị xe, đi Phúc Lộc Trang."...
Phúc Lộc Trang.
Sắc trời dần tối, Trương Trường Ngôn từ buổi sáng vẫn đợi đến buổi chiều, cũng từ vẻ mặt kích động đợi đến vẻ mặt u oán, từ tính toán tiêu tiền như thế nào đến rối rắm có thể lấy được tiền hay không...
Lúc này hắn đang ngồi ở sảnh tiếp khách của Phúc Lộc Trang, nằm sấp trên bàn trà lẩm bẩm cả ngày...
"Dung Chiêu sao còn chưa về..."
"Dung Chiêu sao còn chưa về..."
"A, Dung Chiêu sao còn chưa về!"...
Ngọc Trúc ngoáy ngoáy lỗ tai, thanh âm hữu khí vô lực: "Tam công tử, cổ họng ngài khàn cả rồi, im lặng một lát đi." Thiếu gia lẩm bẩm không mệt, người hầu này nghe cũng mệt.
Cổ họng Trương Tam quả thật đã khàn, gắng gượng giọng vịt đực thì thào: "Dung Chiêu à, sao ngươi còn chưa..."
Ngoài cửa, hạ nhân Phúc Lộc Trang cũng bị hắn lẩm bẩm đến đau đầu, cất tiếng nói: "Thế tử đến rồi!"
Lời vừa dứt, tiếng bước chân vang lên.
Mà Trương Trường Ngôn trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng, cả người linh hoạt như khỉ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm ra cửa: "Dung Chiêu, ngươi rốt cục về rồi!"
Hắn tiến lên vài bước, nhiệt tình nghênh đón.
Không thể không nói, có thể làm cho Trương Tam chờ một ngày còn không dám tức giận, đại khái chỉ có con nợ Dung Chiêu của hắn.
Dung Chiêu vừa lúc bước vào cửa, bình tĩnh gật đầu, trực tiếp đi vào ngồi xuống.
Trương Tam lại gần, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có biết ta đợi cả ngày rồi không, có phải ngươi không muốn trả tiền cho ta không, ta nói cho ngươi biết..."
Dung Chiêu giơ tay, phòng thu chỉ Phúc Lộc Trang liền mang một mâm sổ sách đặt lên bàn.
Trương Trường Ngôn sững sờ nhìn, có chút mờ mịt.
Dung Chiêu vạch tấm vải đỏ ra, phía trên là sổ sách, phía dưới là ngân lượng, cô cầm lấy sổ sách nhìn lướt qua, xác định không sai sau đó nói: "Bởi vì tính sổ giữa tháng rất phiền phức cho nên mới không tính tiền cho ngươi, sau này cũng sẽ thống nhất tính tiền cuối tháng như hôm nay."
Cô rút ra một tờ biên lai đã viết xong, đẩy về phía trước: "Đây là tiền hoa hồng tháng trước và tháng này, ngươi chiếm bốn mươi phần trăm, tổng cộng là tám ngàn năm trăm sáu mươi bảy lượng, sổ sách hôm nay ngươi hẳn là đã xem qua, nếu không có dị nghị thì đây là biên lai, ngươi ký tên đi."
Trương Trường Ngôn: "..."
Cả người hắn đều ngơ ngẩn, nhìn Dung Chiêu, lại cúi đầu nhìn biên lai, lại nhìn về phía ngân lượng trắng bóng...
Dễ vậy sao?
Hắn đã não bổ nhiều lần cảnh tượng cầu xin, uy hiếp, cãi nhau, thậm chí còn não bổ nếu Dung Chiêu không trả tiền, phải làm sao buộc Dung Chiêu trả tiền.
Kết auả Duna Chiêu viVa xuất hiên đã đưa tiền? Sảng khoái đến mức khiến Trương Tam nghèo lâu như vậy cảm thấy không chân thật, thậm chí còn hoài nghỉ mình đang nằm mơ.
Ngón tay Dung Chiêu gõ gõ mặt bàn: "Ký tên, lấy tiền."
Trương Trường Ngôn cử động, cũng không phải ký tên, mà là tiến lên trước vài bước, đặt tay lên trán Dung Chiêu, sờ sờ, vẻ mặt nghỉ hoặc: "Cũng không có bệnh nha... Vậy tại sao lại sảng khoái như vậy?"