Chương 218:
Chương 218:Chương 218:
Trương phủ.
Trương Trường Ngôn và Trương Trường Hành liếc nhau, đều nhìn về phía quần áo của đối phương.
Ngay sau đó, lại đồng loạt nhìn về phía đồ dùng trong phòng...
Ngày thứ ba, trong các thôn xóm.
"Bán quần áo cũ, đồ nội thất cũ, nồi niêu xoong chảo cũ... Giá cả phải chăng, đã được kiểm tra kỹ lưỡng..."
"Rẻ cỡ nào?"
"Chà, không ngờ rẻ vậy."
"Dù sao cũng là đồ cũ..."
"Tháo ra sửa lại là được, không lời hơn mua cái mới sao?"
"Ôi, còn có tơ lụa? Giá bao nhiêu?"
"Rẻ như vậy?! Ta muốn mua, về nhà giặt sạch may quần áo, đây là tơ lụa giá cả vải bố nha."...
Đồng thời, trong kinh thành.
Nhân viên giao hàng Đoàn Đoàn: "Tuyển nhân viên tạm thời, giặt quần áo, xử lý đồ dùng trong nhà, xử lý đồ tái chế... Mỗi ngày hai mươi đến bốn mươi đồng, thanh toán lương theo ngày!"
"Ái chà, việc này được."
"Đại nương, mau tới đây, bọn họ cũng tuyển nữ nhân."
"Ta ta ta, ta muốn đi."
"Cần bao nhiêu người vậy?"...
Một ngày khác.
Nhân viên giao hàng Đoàn Đoàn rao hàng ở các ngõ ngách trong kinh thành: "Hôm nay có một lô thủ công tuyển người, bà con mau tới xem mình làm được không, nhận việc nào nhận việc nào!"
"Tới đây!"
"Trời ạ, còn thu hà bao nữa sao? Giá cả cũng không tệ lắm."
"Đây là cái gì? Làm như thế nào? Có thể dạy một chút không?"
"Đế giày cũng cần à, còn dạy cách làm luôn?"...
Nhân viên giao hàng Đoàn Đoàn đi khắp các ngõ trong thôn xóm: mua..."
"Ai nha, tới rồi tới rồi."
"Đoàn Đoàn, chờ cha ta một chút, cha ta làm sọt giỏi nhất."
"Cần bao nhiêu vậy?"...
Đoàn Đoàn trong thời gian ngắn dùng tốc độ cực kỳ đáng sợ thâm nhập vào cuộc sống sinh hoạt của dân chúng kinh thành và các thôn dân xung quanh.
Lúc này mới bao lâu?
Rất nhiều người đã không thể rời khỏi Đoàn Đoàn, rất nhiều người lại càng hiểu được điểm tốt của Đoàn Đoàn.
Trong một ngõ nhỏ.
Dưới ánh nến, một phụ nhân trẻ tuổi đang khâu đế giày, một tiểu nương tử đi vào, hạ giọng: "A nương, trời đã muộn rồi, người đừng làm nữa." Phụ nhân ngẩng đầu lên cười cười,"Ta làm cái này nữa là xong rồi."
Tiểu nương tử thở dài, tiến lên giúp mẹ mình.
Mẹ cô vừa làm đế giày vừa nói: "Chờ giao đế giày giao cho Đoàn Đoàn, nhận được phí thủ công, ta sẽ may cho con một bộ quần áo mới."
"A nương, con mặc vải bố là được, a nương nên để tiền mua đồ cho mình đi."
"Con đừng bận tâm, cuộc sống hiện tại đã tốt hơn trước, cha con cũng làm nhân viên giao hàng, gần đây tuy làm ca đêm, nhưng cũng có trợ cấp, cuộc sống nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
"A nương, Đoàn Đoàn thật tốt."
"Là Dung thế tử, Bùi thế tử, Bùi nhị công tử bọn họ tốt."
"Quý nhân có thể nghĩ đến bách tính chúng ta đều là người tốt."...
Dân chúng đang cười, nông dân đang cười, kinh tế lưu thông, lái buôn cũng đang cười, chỉ có thế gia công tử muốn khóc.
Quan Mộng Sinh: "Ngươi bớt thêm ba văn tiền, như thế nào?"
Lái buôn vẻ mặt đau khổ, mãnh liệt lắc đầu: "Không được không được, không thể ít hơn được, giá này đã là lợi nhuận rất nhỏ rồi."
Quan Mộng Sinh: "Lợi nhuận ít nhưng bán được nhiều, ai nha, ngươi vẫn có lợi mà, bớt một ít đi, bớt hai văn tiền có được không?"
Lái buôn: "... Không được."
Quan Mộng Sinh: "Một văn?" Lái buôn: "..."
Một lái buôn khác cũng gặp phải "vấn đề nan giải".
"Được rồi, Đoàn Đoàn các ngươi chuẩn bị tốt số hàng này, tổng cộng là một trăm năm mươi sáu lượng hai trăm năm mươi văn."
Một thế gia công tử: "Ai nha Đông chưởng quỹ, chúng ta đều là người quen cũ, xóa số lẻ đi."
Lái buôn: "Vậy xóa năm mươi văn."
Thế gia công tử: "Nếu không xóa luôn hai trăm văn?"
Lái buôn: "..."
Thế gia công tử: "Đồng chưởng quỹ ngươi biết đó, Đoàn Đoàn chúng ta gần như không có lợi nhuận, thật sự rất khó khăn, ngươi xóa luôn hai lượng đi."
Lái buôn: "..."
Thế gia công tử: "Đây là củ cải khô Đoàn Đoàn chúng ta tự sản xuất, Đông chưởng quỹ cầm đi, bôi số 0 cho chúng ta."
Lái buôn: "... Đưa ta hai hữ."
Lúc mới làm ăn với thế gia công tử bọn họ cũng rất thấp thỏm.
Sau đó...
Da mặt hai bên đều dần dần dày lên, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng dày. ...
Tiền đến lúc dùng mới hận ít, Đoàn Đoàn một khi bắt đầu, đám thế gia công tử liền biết cái gì gọi là động không đáy.
Bọn họ nếu không kì kèo một văn hai văn, một trăm hai trăm văn thì sẽ lỗ vốn.
Mà một khi lỗ vốn, bọn họ sẽ mất tiền.
Cũng bởi vậy, đám thế gia công tử này quả thực vứt bỏ da mặt, điên cuồng lôi kéo, cố gắng tiết kiệm một hai văn tiền.