Chương 249:
Chương 249:Chương 249:
Hơn nữa hiệu quả kinh tế không cao lắm, thuộc về hành vi bán từ thiện.
Còn không phải là hành vi từ thiện như Đoàn Đoàn,"từ thiện" này quá lớn, rất dễ dàng lật xe, thậm chí lật quốc gia!
Làm thế nào để đưa hành vi từ thiện này vào hành vi kinh tế, lại có thể lấy sức mạnh quốc gia và ngân khố để thực hiện? Bên trong khó khăn trùng trùng, còn cần phải tính toán kỹ lưỡng.
Loại chuyện này thật sự không thể làm bừa, nếu làm bừa, mấy vị hoàng đế cổ đại muốn nhanh chóng xây dựng cơ sở hạ tầng có kết cục như thế nào?
Lịch sử đã nói rất rõ ràng.
Dung Chiêu suy nghĩ một chút liền tạm thời để ở sau đầu, cô hiện tại bị xóc khó chịu, căn bản không có tỉnh lực suy nghĩ chuyện khác.
Vô Danh nhìn dáng vẻ của cô chỉ muốn cười.
Giọng hắn mang theo ý cười, lớn tiếng nói: "Bây giờ còn đỡ, càng rời xa kinh thành đường càng không dễ đi, lúc đó còn xóc hơn."
Dung Chiêu: "..."
Không bao giờ muốn đi công tác nữa, hay là lần sau lừa tứ đại thân vương đi nhỉ?
Cô giơ tay kéo khăn quàng cổ.
Đúng vậy, cô làm một tấm vải trùm lên đầu, chỉ lộ ra đôi mắt phượng trong veo như nước, còn thường xuyên híp lại.
Hết cách rồi, bụi mịt mù.
Trước khi ra cửa Dung Chiêu còn không cảm thấy tồi tệ như vậy, sau khi ra ngoài mới biết... phim truyền hình quả thật gạt người!
Người cổ đại đi đường phong trần mệt mỏi, đó là từ hình dung chuẩn xác trăm phần trăm, bụi trên người cũng tích đủ hai tầng.
Giọng Dung Chiêu ú ớ: "Ta nhớ ngươi và Tuân đạo trưởng đi từ Hoài Châu tới đây? Hoài Châu như thế nào?"
Cô phải dời lực chú ý, nếu không căn bản chịu không nổi, xương cốt sắp rã ra hết rồi.
Vô Danh ngược lại vẫn bất động như núi, một bên đánh xe ngựa, một bên trả lời người bên cạnh: "Hoài Châu rất tốt, tuy rằng không phồn hoa phần lớn không tệ."
Dừng một chút, hắn bổ sung: "Hoài Châu cũng rất nghèo."
Dung Chiêu gật đầu.
Cô kỳ thật đã sớm điều tra qua, Hoài Châu tuy rằng nghèo, nhưng nơi nào cũng có chênh lệch giàu nghèo rất lớn, Phúc Lộc Hiên có thể tồn tại.
Mặt trời ngã về tây, bọn họ phải chạy tới trạm dịch rồi dừng lại, Dung Chiêu dựa vào người Vô Danh, thở một hơi thật dài.
Lại qua hai ngày.
Dung Chiêu đã sắp điên rồi, Thạch Đầu và Tạ Hồng coi như miễn cưỡng có thể thích ứng, Vô Danh lại càng tự nhiên, chỉ có hai mắt Dung Chiêu dại ra.
Cô thậm chí bắt đầu tính toán...
Hay là quay về nhỉ?
Tuy nói hiện tại tới Hoài Châu chỉ có một ngày đường, trở về kinh thành cũng mất ba ngày, nhưng cô đến Hoài Châu, sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương vẫn phải trở về kinh thành, nói cách khác, cô còn sáu ngày đi đường!
Lắc lư, bụi bặm, ngủ không ngon, ăn không ngon, thật sự rất khó chịu đựng.
Cũng may ý nghĩ này chỉ xoay chuyển trong lòng, cô cố gắng nhịn xuống, chuyện Dung Chiêu muốn làm, có chịu bao nhiêu khổ cực cũng phải làm được.
Người làm đại sự cũng không phải là người ham ăn biếng làm.
Ba ngày nay, Dung Chiêu thường ngồi bên ngoài nói chuyện với Vô Danh.
Tạ Hồng và Thạch Đầu không chỉ là hạ nhân thái độ tất cung tất kính với cô, mà còn biết thân phận nữ tử của Dung Chiêu, không thể thoải mái giao tiếp, cũng chỉ có Vô Danh còn có thể trò chuyện.
Hai người gần đây trò chuyện càng ngày càng nhiều, đại khái Vô Danh cũng bắt đầu nhàm chán, vậy mà hỏi: "Tại sao thế tử không cưới đích nữ Lưu gia?"
Ánh mắt hắn nhìn phía trước, trong mắt là cảm xúc khó hiểu,"Đích nữ Lưu Uyển Quân ở trong kinh thanh danh rất lớn, dường như được rất nhiều công tử ái mộ."
Dung Chiêu nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc: "Nhìn không ra, naƯØi còn rất. " Bát quái. Vô Danh không nhìn cô, bình tĩnh đánh xe. Dung Chiêu cũng nhàm chán, trò chuyện cùng hắn: "Tiểu thư Lưu gia rất tốt, nhưng tình cảnh hiện tại của ta sao có thể cưới cô ấy?"