Chương 269:
Chương 269:Chương 269:
Thế nhưng Dung Chiêu gật đầu, thấu hiểu nói: "An Khánh Vương phủ lựa chọn như thế rất tốt, bây giờ con có chút danh vọng trong bách tính, Hoàng thượng nhất định là sợ sẽ có một bản Vạn Dân Thư nữa, cho nên đè nén tin tức, chúng ta không thể cùng Hoàng thượng đối nghịch."
Huống hồ nhiều ngày trôi qua như vậy, trên cơ bản đã xác định tra không ra hung thủ thật sự.
Đương nhiên cũng có thể là thân phận của những người bị tình nghỉ đều không thể để dân chúng biết, nếu không sẽ tổn hại uy nghiêm hoàng gia.
Thấy Dung Chiêu thấu hiểu, Dung Vĩ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Kẻ chủ mưu hành sự hết sức cẩn thận, nhưng người có năng lực như vậy, hai bàn tay là có thể đếm được. Hiện tại không ai có thể xác định kẻ chủ mưu là ai, chuyện này cũng chỉ có thể bỏ qua."
"Thế nhưng, Quan đại nhân hôm nay đuổi hạ nhân ra ngoài xong có nói với ta một chuyện..." Giọng Dung Vĩ càng nghiêm túc "Những thích khách kia không phải tự dưng xuất hiện, tin tức từ Hoài Châu nói thích khách xuất phát từ Lâm Phủ, mà trước khi thích khách xuất phát, trong phủ Tam hoàng tử có người từng đi Lâm Phủ, quần áo trên người các thích khách đến từ Quách gia Giang Nam, đao kiếm đến từ Cát gia Mã Châu."
Dung Chiêu chậm rãi nói tiếp: "Phía sau Tam hoàng tử là thế gia đại tộc, bao gồm Giang Nam Quách gia cùng Mã Châu Cát gia?"
Dung Vĩ chậm rãi gật đầu "Quan đại nhân tra được những tin tức này, nhưng đều là suy đoán thất thiệt, vô luận là Quách gia hay Cát gia đều làm ăn rất lớn, không có nghĩa việc này có liên quan đến bọn họ."
"Huống hồ việc này liên quan đến hoàng tử, Quan đại nhân không dám suy đoán nhiều, những tin tức này hắn nể tình con chiếu cố Quan Mộng Sinh mới nói cho ta biết, tuyệt đối sẽ không bẩm báo cho Hoàng thượng."
Dung Chiêu rũ mắt: "Cho nên chuyện này xem ra có thể là Tam hoàng tử làm?"
Dung Vĩ: "Cũng có thể là Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử giá họa, con là bởi vì Phúc Lộc Hiên mà đi Hoài Châu, tứ đại thân vương không thể động thủ, càng không phải Hoàng đế, vậy cũng chỉ có thể là đám người thủ đoạn thông thiên như ba vị hoàng tử và Trương thừa tướng."
Dừng một chút, ông bổ sung: "Trương thừa tướng Trương Thư Tài cfñna rất có khả năng eon bâv aiồ dưỡng danh. hắn nhìn chúna †a không vừa mắt, có thể sẽ..."
Dung Chiêu vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phụ thân, người đừng bởi vì có thù riêng với Trương thừa tướng mà kéo chuyện này lên người hắn chứ?"
Dung Vĩ trừng mắt.
Dung Chiêu ngắt lời ông: "Đa tạ phụ thân vì A Chiêu hao tâm tổn trí, nhưng trong lòng con đại khái đã có suy đoán."
Dung Vĩ thu hồi toàn bộ tâm tư, tò mò hỏi: "Vậy con đoán là ai?"
Dung Chiêu: "Có thể là Tam hoàng tử bất mãn vì con từ chối Lưu gia, cho nên muốn chém tận giết tuyệt con. Cũng có thể là Nhị hoàng tử ra tay, đồng thời giá họa cho Tam hoàng tử. Suy đi tính lại cũng chỉ có hai bọn họ."
Cô vẫn là câu nói kia, vẻ mặt bình thản: "Quan trọng không phải là ai ra tay, mà là không thể lại để cho bọn họ ra tay, con bây giờ còn chưa có thực lực chống lại ba vị hoàng tử."
Cô còn chưa nói cho Dung Vĩ rằng Ngũ hoàng tử đã biết bí mật của cô, nếu không nhất định sẽ dọa Dung Vĩ phát điên.
Nhìn thái độ vân đạm phong khinh của cô, Dung Vĩ hồ nghỉ: "Con có biện pháp rồi sao?"
Dung Chiêu gật đầu: "Con đã nhờ Tạ Hồng ngày mai giúp con hẹn ba vị hoàng tử gặp nhau ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên, con muốn cùng bọn họ hợp tác làm ăn."
Dung Vĩ ngẩn ra, lập tức kinh ngạc: "Làm ăn gì? Con có làm ăn gì có thể thuyết phục được ba vị hoàng tử?"
Dung Chiêu mỉm cười đáp: "Đây vốn là việc làm ăn con chuẩn bị cho bọn họ, hẳn là có thể thuyết phục được, chẳng qua là nguy hiểm hơn so với các lần trước."
Dung Vĩ cau mày, ánh mắt không đồng ý: "Con đừng quên trong bọn họ có người muốn giết con, hơn nữa Ngũ hoàng tử còn có thể nhìn ra thân phận của con, con muốn hợp tác với bọn họ, thật sự là nguy hiểm đến cực điểm."