Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết (Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273:

Chương 273: Chương 273:Chương 273:

Bùi Ngọc cười lạnh: "Ồ, thật sao? Nếu ngươi và hắn quan hệ tốt, tại sao không thấy hắn ủng hộ ngươi, ngược lại mời ba người chúng ta tới đây?"

Bùi Khâm nghẹn họng, nói không nên lời.

Khóe miệng Bùi Ngọc tươi cười, như cười như không nói: "Ta hiện tại rất tò mò Dung Chiêu kia rốt cuộc có mục đích gì, bị ám sát thế mà còn không khiêm tốn hành sự..."

Lời vừa dứt, cách đó không xa có tiếng vó ngựa vang lên, còn có tiếng bước chân rầm rộ.

Mấy người theo bản năng nhìn qua, lập tức ngẩn người.

Chỉ thấy xe ngựa An Khánh Vương phủ ở phía trước, phía sau kéo theo một đám người!

Ánh mắt bọn họ mờ mịt.

Đây là làm gì?

Một khắc sau, Dung Chiêu đi tới lầu bốn.

Hôm nay cô mặc một bộ trường sam màu đen làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, lúc bước đỉi tiêu sái tự nhiên, phía sau cô là bồi bàn Phúc Lộc Hiên đang nâng một cái bếp lò rất dài, hình thù kỳ quái.

Dung Chiêu bước vào, giơ tay hành lễ: "Dung Chiêu bái kiến ba vị hoàng tử, để ba vị điện hạ đợi lâu!"

Bùi Ngọc cười lạnh: "Ngươi còn biết là chúng ta đợi lâu?"

Bùi Khâm mặc kệ hắn, tò mò hỏi: "Dung Chiêu, sao ngươi dẫn theo nhiều người vậy?"

Dung Chiêu thái độ tự nhiên, thoải mái trả lời: "Mấy ngày trước bị ám sát, ta có chút sợ hãi, cho nên mang theo một ít hộ vệ bảo vệ an toàn cho ta"

Ba người: "..."

Đây mà là "một ít"? Phải có tới một trăm người!

Hơn nữa, có nên thản nhiên nói "sợ hãi" như vậy không?

Bùi Ngọc châm chọc: "Ngươi sợ rồi sao?"

Dung Chiêu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy, sợ rồi."

Ba người im lặng. mới hồi kinh, làm sao tìm được nhiều hộ vệ như vậy?"

Dung Chiêu: "Rất đơn giản, thêm tiền."

Ba người: "..."

Dung Chiêu tươi cười ôn hòa: "An Khánh Vương phủ cho tiền lương gấp đôi tiền lương trước kia, nếu tháng này ta an toàn lại thưởng thêm bạc."

Nói cách khác, tuyển người lương gấp ba lần.

Trách không được những người này đi đường hữu lực, vẻ mặt đề phòng.

Dung Chiêu an toàn, bọn họ có thể lĩnh càng nhiều tiền a!!

Bùi Khâm nhịn không được tặc lưỡi: "A Chiêu, ngươi đúng là có tiền..."

Dung Chiêu thở dài: "Đúng là có chút tiền."

Hiện tại cô cũng không giả bộ nghèo, hào phóng thể hiện thực lực kinh tế của mình.

Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chuẩn bị vào phòng.

Dung Chiêu cười nói: "Đêm nay chúng ta ở ban công ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, ta đã cho người chuẩn bị bếp lò cùng rượu và thức ăn, đêm nay cho ba vị điện hạ ăn chút mới mẻ."

Bùi Ngọc nhướng mày: "Là cái gì?"

Dung Chiêu không nói gì, chỉ cười giơ tay lên vỗ vài cái, trong nháy mắt người bên ngoài nối đuôi nhau đi vào. Đầu tiên là một đầu bếp mặc quần áo trắng, theo sau là bồi bàn Phúc Lộc Hiên quen thuộc.

Đầu bếp mang theo than, sau khi tiến vào hành lễ, cũng không nhiều lời, bắt đầu ở một bên nhóm lửa trong bếp lò, lửa rất nhanh cháy lên.

Sau đó có hai người nâng tới một cái giá đặt ở bên cạnh.

Mà đám bồi bàn thì bưng từng mâm đồ ăn đi vào, những "đồ ăn" kia rất kỳ quái, được xâu lại bằng cây trúc, có thịt có rau, nhưng tất cả đều là đồ còn sống.

Còn có hai người bưng một bình gia vị đi tới, đặt ở trên giá đồ.

Hai người khác ôm hai bình rượu, đặt ở ngăn cuối cùng trên giá.

Ba người không biết Dung Chiêu muốn làm gì, nhìn một màn này, ánh mắt tò mò.

Dung Chiêu liếc mắt nhìn bọn họ, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không nhiều lời.

Gien của Bùi gia không tệ, ba vị hoàng tử đều rất tuấn tú. một khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt quét qua liền như đao phong lợi hại.

Tam hoàng tử Bùi Ngọc môi hồng răng trắng, tướng mạo cực kỳ sáng sủa, rõ ràng không phải nhỏ nhất, nhưng lại có một khuôn mặt trẻ trung, lúc này ngẩn người cũng không còn vẻ nghiêm túc thường ngày.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm đã gặp qua, thiếu niên thanh xuân mang theo dương quang, tính tình rộng rãi, có lẽ đây là nguyên nhân hắn được sủng ái nhất, phóng khoáng trên người không hề che dấu.

Cô đánh giá ba vị hoàng tử, ba vị hoàng tử cũng đang nhìn cô.

Dung Chiêu mặt mày như nữ tử, đây là đánh giá chung của tất cả những người từng gặp qua cô, nhưng lại không hề thẹn thùng như tiểu nương tử thời đại này, nhấc tay nhấc chân đều mang thái độ hào sảng, tự nhiên, khí chất trầm ổn.

Rõ ràng thấp hơn bọn họ không ít, khí thế lại không yếu chút nào, giơ tay nhấc chân vân đạm phong khinh, tư thái hoàn mỹ, thật sự làm cho người ta nói không nên lời.
Bình Luận (0)
Comment