Chương 281:
Chương 281:Chương 281:
Cô có thể nói ra suy nghĩ sâu thằm của mình không?
Đương nhiên là không.
Ba vị hoàng tử đoạt đích cùng nhau làm ăn, ngược lại đặc biệt an toàn, rất khó thiên vị bất luận kẻ nào.
Vừa làm cho Hoàng thượng kiêng kị, cũng là làm cho Hoàng thượng an tâm, cho nên sẽ không ngăn cản tòa soạn báo.
Do đó chỉ cần ba vị hoàng tử hợp tác, Hoàng thượng bất kể là xuất phát từ suy tính nào cũng sẽ không ngăn cản, mà chỉ cần tòa soạn báo không làm gì xằng bậy, Hoàng thượng tự nhiên cũng sẽ không kêu dừng lại.
Bùi Tranh nhìn Dung Chiêu thật sâu, hắn kiêng kị người này quả nhiên không sai, Dung Chiêu thông minh hơn người, can đảm cũng hơn người, tuyệt đối không phải bọn chuột nhắt tầm thường.
Nếu có thể thu làm thuộc hạ, quả thật là một trợ lực lớn.
Bùi Ngọc nghĩ nghĩ, lại phản bác: "Ngươi muốn ba người chúng ta hợp tác, vậy thì có ích lợi gì?"
Thứ này đợi sau khi đăng cơ làm là tốt nhất.
Hôm nay nếu chỉ có một người làm, từ Hoàng thượng đến huynh đệ và các bách quan đều sẽ khó xử.
Ba người liên thủ quả thật có thể làm được, nhưng tại sao phải liên thủ?
Trong đoạt đích quan trọng nhất là để cao thực lực của mình, đồng thời đánh ngã hai người khác, loại phương thức tăng mình cũng tăng đối phương này, quả thực rất thừa thãi!
Còn có thể làm cho phụ hoàng của bọn họ cùng bá quan bất mãn, cần gì phải thế?
Hiện giờ đang là thời kỳ mấu chốt, bất cứ chuyện gì gia tăng trợ lực cho đối phương, bọn họ đều sẽ không làm.
Vạn nhất giúp đối phương mạnh hơn mình, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
Huống hồ ba người liên thủ cũng thành giám sát lẫn nhau, tòa soạn báo căn bản không có biện pháp dựa theo phương hướng có lợi cho mình phát triển, càng không có ý nghĩa.
Bùi Ngọc nghĩ tới đây, cười trào phúng: "Vậy ngươi vẫn nên cùng phụ hàng hơn tác đi" Bùi Tranh không nói gì, hiển nhiên là đồng ý.
Nếu mình không chiếm được chỗ tốt, vậy tòa soạn báo này cũng không phải không thể từ bỏ.
Bùi Khâm muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại không biết nói như thế nào.
Hắn có muốn ủng hộ Dung Chiêu thế nào thì cũng không dám công khai cùng Dung Chiêu một mình làm tòa soạn báo này, hơn nữa, Dung Chiêu tựa hồ cũng không muốn chỉ cùng một hoàng tử hợp tác?
Hắn không thể làm gì được.
Dung Chiêu thấy vậy, không hề bất ngờ.
Nếu có thể dễ dàng thuyết phục được bọn họ, cô hôm nay phô trương như vậy làm gì?
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, nốt ruồi đỏ trên trán nhảy múa, mắt phượng híp lại,"Sao lại không có tác dụng chứ? Nổi danh có gì không tốt? Ba vị điện hạ là cổ đông, trên báo đương nhiên phải khen ngợi ba vị điện hạ nhiều hơn. Thế gian này, cho tới bây giờ đều là người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, lịch sử do người thắng viết nên."
Cô nâng ly rượu lên uống một ngụm, lẩm bẩm một câu: "Ai có thể bảo đảm mình chính là người thắng kia? Nếu thất bại thì sao? Cũng không thể đi một chuyến vô ích đến thế gian này chứ?"
Dung Chiêu "diễn thuyết" từ trước tới nay đều rất biết cách điều động cảm xúc.
Lúc trước vẽ bánh cho huynh đệ Trương gia và tứ đại thân vương, cổ vũ đám thế gia công tử trong kinh, toàn bộ đều cực kỳ thành công.
Bây giờ khảo vấn nội tâm ba vị hoàng tử, sao có thể thất bại?
Quả nhiên, ba người đồng thời ngơ ngẩn, sững sờ tại chỗ.
Lời Dung Chiêu nói phi thường có đạo lý...
Liệu bọn họ có đảm bảo mình là người chiến thắng hay không? Không thể.
Nếu hiện tại đã phân ra thắng bại, cũng sẽ không còn tranh đấu kịch liệt như thế, sóng ngầm đã bắt đầu khởi động.
Không ai có thể đảm bảo mình là người chiến thắng.
Nếu thất bại...
Không nói đến có thể sống sót hay không, ít nhất 'hảo hoàng huynh' và 'hảo hoàng đệ' bên cạnh tuyệt đối sẽ không tán dương bọn họ, để cho Một khi thất bại, vạn kiếp bất phục, hai bàn tay trắng.
Bọn họ đã biết trước hậu quả của thất bại.
Nhưng bây giờ Dung Chiêu hỏi bọn họ, thật sự phải đi một chuyến vô ích sao? Thật sự không nên dương danh, cho dù thất bại, tương lai cũng có người nhớ rõ bọn họ?
Ba người hợp tác, cùng nhau thu lợi chẳng khác nào đều không thu lợi.
Nhưng thanh danh, lực ảnh hưởng, lại là thứ thực sự có thể đạt được.
Nhìn những thế gia tử trẻ tuổi trong kinh thành là cổ đông của Đoàn Đoàn, hôm nay tuy rằng mệt thành chó, nhưng hăng hái cỡ nào chứ?
Ba người trầm mặc, nhất thời không nói gì.
Thịt nướng mới nướng xong, Dung Chiêu cầm lên đưa cho bọn họ, khẽ mỉm cười: "Tòa soạn do bốn người chúng ta sáng lập, nhưng nó sẽ ở trong triều đại của bệ hạ hiện tại, cũng sẽ ở trong triều đại của bệ hạ tương lai."
Sau khi công kích nội tâm, đến lúc vẽ bánh rồi.
Ba người chấn động, vẻ mặt hơi biến hóa.
Vừa rồi là suy nghĩ đoạt đích thất bại, lời này lại là suy nghĩ thành công...