Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305:

Chương 305: Chương 305:Chương 305:

Đương nhiên, tòa soạn báo chủ yếu vẫn phải giao cho Dung Chiêu toàn quyền phụ trách, ba người hợp tác mở tòa soạn báo, nhưng cạnh tranh đoạt đích vẫn còn, chẳng qua bởi vì tin tức Bùi Hoài Bi, cho nên bọn họ muốn chừa cho mình một con đường lui mà thôi.

Có đăng cơ hay không, chung quy vẫn phải xem ý của Vĩnh Minh Đế.

Bùi Hoài Bi mang đến cho bọn họ áp lực không nhỏ.

Dung Chiêu không để ý chuyện đoạt đích, tôn chỉ của cô cùng An Khánh Vương phủ ngay từ đầu chính là không tham dự, vô luận như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không xen vào.

Cho nên cô không hề chú ý sự tình của triều đình, đặt toàn bộ tâm tư vào tòa soạn.

Khi sự chú ý của triều đình đều tập trung vào chuyện "lập trữ" và "có đón Bùi Hoài Bi về hay không", thì trong một công xưởng nào đó ở kinh thành, các thợ thủ công bắt đầu bận rộn chế tác.

Cùng lúc đó, Dung Chiêu đang phát biểu.

Trước mặt cô là một đám trẻ con, trên người mặc quần áo mới màu xanh, đội mũ, trước ngực và trên mũ đều có thêu chữ... Nhật Báo Kinh Thành.

Dung Chiêu cười nói: "Sau này đây sẽ là việc làm ăn của các ngươi, mỗi tờ báo hai văn tiền, mỗi lần bán được một trăm tờ, các ngươi rút mười văn tiền, bán nhiều được nhiều."

Cô giơ tay, sờ đầu một tiểu nha đầu, dặn dò: "Chỉ bán trong thành, không được chạy loạn, chú ý an toàn."

Cách đó không xa, Mộc tiểu tử mang theo đệ đệ và muội muội, ánh mắt lấp lánh.

Dung thế tử không lừa bọn chúng!

Thế tử thực sự đã cho bọn chúng một công việc mà bọn chúng có thể làm mọi lúc, còn được trả lương hậu hĩnh.

Đừng tưởng rằng một trăm tờ báo rất khó bán, trong kinh có không ít người, nhật báo giá cả không cao, kinh thành có thể bán được vô số tờ, càng đừng nói là còn có dân chúng sống xung quanh kinh thành, cùng với những thương nhóm thường xuyên vào kinh...

Mỗi người mỗi ngày bán được một hai trăm tờ là chuyện vô cùng nhẹ nhàng. Mà mỗi ngày mười văn tiền còn quản cơm trưa, đủ cho bọn chúng ở kinh thành sống sót.

Nếu kiếm nhiều một chút...

Công việc này kiếm không ít hơn những người lớn khác.

Huống hồ, so với nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn, công việc bán báo quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn là công việc thể lực, bọn chúng dù sao vẫn còn là trẻ con.

Nhưng giao báo thì khác, một trăm tờ cũng không có bao nhiêu trọng lượng, là công việc bọn chúng có thể dễ dàng hoàn thành.

Cũng bởi vậy, Mộc tiểu tử có chút lo lắng.

Hắn giơ tay: "Thế tử, ai cũng có thể nhận báo đi bán, nếu có người kiếm tiền không nộp lên, tham tiền bỏ chạy thì sao?"

Mộc tiểu tử là lo lắng cho Dung Chiêu, sợ có người cầm tiền chạy trốn.

Dung Chiêu cười cười, trả lời: "Một trăm tờ báo chẳng qua chỉ hai trăm văn tiền, các ngươi có lẽ cảm thấy rất nhiều, nhưng bán xong báo trở lại tòa soạn, có thể học chữ với phu tử, cái này giá trị hơn hai trăm văn tiền mấy trăm lần."

Những đứa trẻ bán báo xong trở về tòa soạn sẽ có một vị phu tử dạy chúng chữ viết, học tập tri thức.

Đây là phu tử Dung Chiêu đặc biệt mời tới, thậm chí còn vì thế mà xây dựng "phòng học".

Cô đảo mắt nhìn bọn chúng, những hài đồng này từ nhỏ thiếu giáo dục, có đứa còn là cô nhỉ, ăn mày, cho nên trên người có chút thói quen xấu.

Giáo dục một thời gian, cũng không nhất định có thể khiến chúng ngay thẳng lại.

Nụ cười trên khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi thu hồi, thanh âm bình tĩnh: "Nếu muốn cầm hai trăm văn bỏ đi, vậy không cần vất vả đi bán một trăm tờ báo, trực tiếp đi tòa soạn báo tìm phòng thu chỉ lĩnh tiền đi, coi như ta làm chuyện tốt. Hai trăm văn với ta mà nói chỉ là lông gà vỏ tỏi."

Cô nói tiếp: "Nhưng các ngươi chắc hẳn biết, các ngươi bây giờ còn nhỏ, tương lai tiền đồ vô hạn, muốn trở thành người lớn lợi hại, nhất định phải biết chữ và đọc nhiều sách, biết càng nhiều, mới càng có nhiều đường ra. Ta cũng hy vọng ý nghĩa tòa soạn báo đối với các ngươi không chỉ là kiếm tiền, mà là trưởng thành."
Bình Luận (0)
Comment