Chương 343:
Chương 343:Chương 343:
Trương thừa tướng cầm tờ báo chuẩn bị đọc.
Thế nhưng khi lão mở ra nhật báo, nhìn thoáng qua, lúc này hít vào một hơi khí lạnh, lão hoài nghi chính mình nhìn lầm, vì vậy lại nhìn một lần nữa, rốt cục xác định lão không nhìn lầm.
Dung Chiêu thật to gan!
Mọi người đều đoán Dung Chiêu hôm nay sẽ ít đưa tin triều sự, để tòa soạn này của hắn có thể thuận lợi làm ăn, cũng có được sự ủng hộ của Hoàng thượng...
Ấy thế mà trang đầu của nhật báo hôm nay lại viết chuyện triều hội ngày hôm qua.
Dung Chiêu không chỉ viết, còn con mẹ nó tất cả đều viết!
Những việc đã xảy ra, một chữ cũng không bỏ sót.
Trần Ngự Sử ôm ngực, thân thể đều đang run rẩy.
Các quan viên cũng đang khiếp sợ.
"Hắn thật sự rất to gan, còn dám viết luôn những thứ này?"
"Chuyện bổ nhiệm nữ tử làm biên tập cũng dám viết, không sợ dân chúng bất mãn sao?"
"Dung Chiêu rốt cuộc muốn làm gì!"
"Trời ạ, đây là muốn đem phong ba của triều đình tới dân gian, ảnh hưởng quá lớn, Hoàng thượng sẽ bất mãn cho xem."...
Dân chúng trong nháy mắt cầm được tờ báo bắt đầu nghị luận, nội dung của tờ báo này, phân lượng so với hai tờ trước còn nặng hơn, phàm là chuyện có khả năng tranh luận sẽ dẫn tới nhiệt độ cực lớn, thậm chí còn có tranh cãi.
"Những quan viên này thật sự làm chuyện mờ ám cho nên mới không cho nhật báo đưa tin!"
"Phản ứng của Trần Ngự Sử là lớn nhất, nhất định là có chuyện không thể để người khác biết, Trần Ngự Sử này tuyệt đối là Trần mỗ đại nhân của kỳ nhật báo trước!"
"Nữ biên tập? Điều này sao có thể?"
"Không phải rất tốt sao? Mấy kỳ báo này đều rất đặc sắc, nữ nhân cũng có gì đâu?"
"Ha ha, nhật báo nhất định là công lao của Dung thế tử và những biên tập khác, lại để cho mấy nữ tử này chiếm công lao, nữ tử xét duyệt văn chương là chuyện cực kỳ mất mặt, không ra thể thống gì!"
"Sao ngươi nói chuyện khó nghe vậy? Ngươi đọc hết báo chưa? Bọn họ là hình mẫu của nữ nhân đó."...
Dân chúng bình dân cãi nhau, mà nữ tử nhìn thấy nhật báo lại ngẩn ra.
Nhất là những nữ tử có kiến thức lại bị nhốt ở hậu trạch, hiện tại bọn họ nhìn chằm chằm nhật báo, trầm mặc thật lâu, xem đi xem lại nhật báo một lần lại một lần.
Lưu Uyển Quân đọc mấy câu trên báo...
"Cùng là người thì đều nên có tư tưởng và hoài bão."
"Thân phận nữ tử vốn lắm gian nan, lại gánh trọng trách trên vai, nào là phải giúp trượng phu dạy con, nào là phải quán xuyến việc nhà, trên hiếu cha mẹ dưới thương con cái, bọn họ mang trong mình năng lực và sức mạnh mà người khác khó lòng tưởng tượng."
"Lấy nữ biên tập của nhật báo làm gương, hậu trạch và hôn nhân không nên là lồng giam, nữ đạo và thân phận không nên là gông xiềng......
Lưu Uyển Quân đỏ mắt.
Lập tức, cô hít sâu một hơi, khép tờ báo lại, đứng lên dặn dò hạ nhân: "Chuẩn bị xe."
Chu phủ.
Chu đại nhân nhìn tờ báo, hừ một tiếng: "Ta nói không sai chứ? Dung Chiêu cái gì cũng viết trên báo cũng là chuyện tốt, để cho bách tính trong thiên hạ đều nhìn xem lời ta nói có đạo lý hay không?"
Hắn nhẩm lại lời mình đã nói, chỉ cảm thấy vô cùng có lý, thậm chí còn âm thầm đắc ý.
Đáng tiếc...
Cuối cùng không thể ngăn cản tòa soạn của Dung Chiêu.
Nhưng hết cách, dù sao có ba vị hoàng tử chống đỡ, trên triều luôn có người ủng hộ Dung Chiêu.
Chẳng qua Dung Chiêu quá nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà còn nói tới cái gì quốc lực Đại Nhạn lớn mạnh, san bằng Tây Bát Bắc Yến, khiến Hoàng thượng động tâm.
Nghĩ tới đây, Chu đại nhân lắc đầu
Lúc này, có một đạo thanh âm vang lên: "Lão gia, thái phu nhân cho mời." Không biết vì sao, hắn đột nhiên có chút chột dạ.
Mười lăm phút sau.
Hắn quỳ gối trong phòng lão thái thái, nghe lão thái thái ôm bài vị gào khóc: "Ông mở to mắt nhìn xem, đây chính là con trai tốt của ông kìa! Ông đi sớm, ta một mình nuôi nó lớn, bảo vệ gia nghiệp ông lưu lại, bây giờ cánh nó cứng rồi liền nói ta không được hỏi đến chuyện của nó?"