Chương 360:
Chương 360:Chương 360:
Dung Chiêu thở dài: "Ai, trốn không thoát đâu."
Hiệu suất của Trương Đại thấp đến thái quá, Dung Chiêu cảm thấy nếu không phải mình thả tín hiệu cho hắn, phỏng chừng hai tên ngốc Trương Nhị và Trương Tam thật sự có thể gạt được đại ca nhà bọn họ.
Ba huynh đệ nhà họ Trương này.
Lão Đại giảo hoạt, lão Nhị gió chiều nào theo chiều nấy, lão Tam thì khờ khạo.
Hai người càng lúc càng tuyệt vọng.
Mà lúc này, Trương Trường Tri đi vào, bước chân mang theo gió.
Hắn đen mặt, trong mắt là phẫn nộ không kiềm chế được, tầm mắt đảo qua, lạnh lùng nhìn Trương Nhị cùng Trương Tam, hung hăng tới mức hai người run rẩy một cái.
Trương Trường Tri hừ lạnh: "Trở về sẽ thu thập các ngươi!"
Hai người đồng loạt giật mình.
Trương Trường Tri nhìn Dung Chiêu, ngoài cười nhưng trong không cười: "Dung thế tử đây là làm cái gì? Ngươi có gì cần nói với hai đệ đệ bất tài của ta thế?"
Lời này nghe rất khách khí, ngữ khí lại cực kỳ giận dữ.
Dung Chiêu nghe vậy, lộ ra nụ cười, mạnh mẽ ngồi xuống,"Trương Đại công tử nếu tò mò, vậy cùng nhau tâm sự?"
Cô là thế tử An Khánh Vương phủ, địa vị tự nhiên cao hơn Trương Đại.
Trương Trường Tri vẻ mặt lạnh như băng, hắn nhìn sổ sách trên bàn, lại nhìn ngân lượng sáng lóa đặt bên cạnh, trong lòng đã có suy đoán...
Bọn họ hợp tác kinh doanh.
Hơn nữa chỉ sợ là đã bắt đầu hợp tác từ rất sớm.
Trương Trường Tri lúc này còn đứng ở cửa, thấy Dung Chiêu thái độ thản nhiên ngồi đó, hắn hừ một tiếng, nói với Trương Nhị và Trương Tam: "Các ngươi ra ngoài, ta cùng Dung thế tử tâm sự."
Trương Trường Hành: "Đại ca!"
Trương Trường Ngôn: "Chúng ta còn chưa ăn cơm mà..."
"Đói một bữa sẽ không chết, đi ra ngoài!" Trương Trường Tri chắp tay sau lưng, quát lớn. Trương thừa tướng rất muốn đối phó với Dung gia, đứa con lớn như hắn là người hiểu rõ nhất, gần như là trình độ ngươi chết ta sống.
Hắn lại trăm triệu lần không nghĩ tới, hai đệ đệ của hắn lại ở sau lưng bọn họ hợp tác với Dung Chiêu!
Lần trước để lão Nhị đi giúp lão Tam rút vốn, xem ra là không thành công, ngược lại còn bị hai bọn chúng liên hợp lừa gạt, bọn chúng vẫn lén lút cùng Dung Chiêu tiếp tục hợp tác.
Không quan tâm kiếm được bao nhiêu tiền, Trương thừa tướng mà biết nhất định sẽ đánh chết bọn chúng.
Hơn nữa, việc này căn bản không thể nghĩ sâu.
Vì sao mỗi lần ra tay với Phúc Lộc Trang đều không thành công?
Vì sao mỗi lần Trương thừa tướng ra tay với Dung Chiêu đều chưa bắt đầu đã kết thúc?
Vì sao Trương Nhị Trương Tam luôn tỏ ra thần bí chạy ra ngoài?
Không thể nghĩ, nếu nghĩ tiếp, hắn hiện tại có chút muốn đánh chết hai tên đệ đệ bất tài!
Còn muốn ăn cơm?
Đói bụng đi!
Trương Đại đuổi bọn họ ra ngoài, Trương Nhị và Trương Tam thống khổ cũng không dám phản kháng.
Huynh trưởng như cha, bọn họ vẫn rất sợ người đại ca này, hiện tại lại bị đại ca bắt được nhược điểm, tùy thời có thể bị lão cha đánh chết, tự nhiên là chim cút giống nhau, căn bản không dám phản bác.
Hai người liếc nhau, Trương Trường Tri tức giận nhìn chằm chằm, cả hai đành cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài.
Trương Tam đang muốn lén mang ngân lượng di...
Trương Trường Tri vươn tay nắm cổ tay hắn, mặt không chút thay đổi ngăn cản.
Trương Trường Hành: "Đại ca, đây là tiền hoa hồng của bọn đệ..."
Âm thanh càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn im lặng.
Bởi vì ánh mắt chết chóc của Trương Đại đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
Hiển nhiên, hắn không cho phép bọn họ mang tiền đi.
Tiền này phải xử lý như thế nào, hắn còn phải nói rõ ràng với Dung Chiêu đơi biết rõ thưc hư †ìY đầu đến cuối mới tính được. Trương Trường Tri khác với Trương Nhị Trương Tam, hắn không coi trọng tiền.
Điểm này hắn giống cha hắn, tiền tài là vô cùng vô tận, nhưng bọn hắn càng muốn quyền lực, cho nên Trương thừa tướng mới không tham ô nhận hối lộ.