Chương 373:
Chương 373:Chương 373:
Lúc sắp tới gần Dung Chiêu, xe cũng theo bản năng đi sang bên cạnh.
Đối mặt với trích tiên như Dung Chiêu, bọn họ không dám thất lễ.
Một người một xe, ở trên con đường rộng lớn náo nhiệt này lướt qua nhau đi về hai hướng.
Dung Chiêu tin tức linh thông, đương nhiên biết hôm nay xa giá của Cẩn vương sẽ vào kinh, cô biết sẽ có rất nhiều người đi ra xem náo nhiệt, cho nên mới chọn hôm nay rêu rao khắp nơi, lại không nghĩ tới vừa vặn chạm mặt vị hoàng tôn Cẩn vương này.
Cô nhường đường, đối phương cũng không làm khó, hai bên bình tĩnh tương ngộ.
Trong nháy mắt sắp lướt qua kia, Dung Chiêu nghiêng đầu, tò mò nhìn về phía xa giá.
Mà người trên xa giá cũng vừa vặn vén rèm lên.
Trong gió tuyết, tầm mắt hai người nhìn nhau.
Cách một khoảng cách không xa, bọn họ chậm rãi lướt qua nhau.
Trong xe ngựa, nam tử một thân triều phục, tóc buộc hết lên, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú, ánh mắt thâm thúy, ở trong xe nửa sáng nửa tối, gắt gao nhìn chằm chằm Dung Chiêu.
Dung Chiêu cũng nhìn hắn, mắt phượng bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Ngắn ngủi vài giây giao thoa, hai người cơ hồ vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương, bông tuyết bay xuống rơi trên lông mi, nhẹ nhàng run rẩy.
Ngựa đi về phía trước, xa giá không ngừng.
Sau khi nhìn nhau ngắn ngủi, cả hai đi về hướng mình nên đi.
Bọn họ giống như là không nhận ra, bình tĩnh dời tầm mắt, một người tiếp tục đánh ngựa đi về phía trước, một người buông rèm xe, không nhìn cảnh tượng bên ngoài nữa.
Cho đến khi đi xa, Dung Chiêu khẽ thở dài, cười lắc đầu, lẩm bẩm: "Quả nhiên là hắn..."
Trong xe ngựa, Cẩn vương Bùi Hoài Bi nắm chặt triều phục trên đầu gối, đầu ngón tay trắng bệch.
Hắn cụp mắt, mí mắt rung động, bông tuyết trên lông mi chậm rãi tan thành nước, ướt át như giọt sương, bên trong xe yên tĩnh chỉ còn lại tiếng Bên trên.
Bùi Thừa Quyết nhìn Dung Chiêu đi tới trước mắt, hắn phục hồi tỉnh thần, khóe miệng nhếch lên, cất cao giọng nói: "A Chiêu, lên uống trà với chúng ta."
Bùi Quan Sơn cái gì cũng không nói, chỉ nghiêm túc nhìn cô.
Những người khác nhao nhao vẫy tay, vô cùng nhiệt tình.
Dung Chiêu ngửa đầu, đón bông tuyết bay lả tả, tươi cười: "Được."
Cô nhảy xuống xe ngựa, ném dây cương cho tiểu nhị, bước nhanh đi về phía trà lâu, một tay chắp sau lưng, vạt áo tung bay.
Trong một quán trà khác, ba huynh đệ Trương gia đang uống trà chờ Cẩn vương vào cung.
Hiển nhiên, người hôm nay hiếu kỳ Cẩn Vương cũng không chỉ có đám người Bùi Thừa Quyết.
Khoảnh khắc nhìn thấy Dung Chiêu, thân hình thon dài của Trương Trường Ngôn nhảy dựng lên, sải bước từ lầu hai đi xuống, không chút do dự đi tới gian trà lâu Dung Chiêu tiến vào.
Lúc Trương Trường Ngôn tiến vào trà lâu, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Dung Chiêu bước lên lầu hai.
Bộ quần áo này so với lúc ở trên ngựa nhìn còn đẹp hơn, trong lúc đi lại, vạt áo tung bay, hoa văn bên trong như ẩn như hiện, làm cho người ta nhìn không rõ ràng, lại không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu.
Trương Trường Ngôn cũng không biết tại sao mình lại đuổi theo, đây giống như một loại động tác bản năng.
Lúc này thấy Dung Chiêu sắp bước lên lầu hai, hắn theo bản năng lên tiếng gọi: "Dung Chiêu!"
Dung Chiêu quả nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
Hai sợi râu khẽ động, khiến khuôn mặt vốn đã hoàn mỹ của cô càng thêm đẹp mắt, nốt ruồi đỏ động lòng người, sườn mặt mang theo một cỗ ôn nhu, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Dung Chiêu khế mỉm cười, mắt phượng cong cong.
Trong nháy mắt đó, siêu thoát nam nữ.
Trương Trường Ngôn giống như thấy được một nữ tử tuyệt sắc ngoái đầu nhìn lại mình...
Thình thịch thình thịch...
Giọng Dung Chiêu vang lên: "Trương Tam, sao ngươi cũng ở đây?" trong nháy mắt không biết đang tức giận cái gì, lại đang che dấu cái gì, thô lỗ nói: "Ta, ta trùng hợp ở đây nên mới chào hỏi ngươi, làm gì, không được à?m"
Dung Chiêu cổ quái nhìn hắn một cái, gật đầu: "Ồ."
Người này hôm nay thật sự rất kỳ quái.
Trương Trường Ngôn tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh Dung Chiêu, nhìn thoáng qua cô, lại nhìn thêm lần nữa, sau đó hắng giọng: "Bộ quần áo này của ngươi rất đẹp..."
Khen xong lại lập tức cứng cổ nói: "Nhìn là biết rất đắt, ngươi làm cho ba huynh đệ chúng ta nghèo đến mức ăn không nổi cơm, ngươi lại mỗi ngày có quần áo mới mặc, ta mặc kệ, ngươi hôm nay phải mời ta ăn cơm!"