Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết (Dịch Full)

Chương 413 - Chương 413:

Chương 413: Chương 413:Chương 413:

Từ Minh Chí nhất thời vẻ mặt đau lòng, thân thể hắn áp sát, ôm lấy người trong lòng dỗ dành: "Ta làm sao nỡ đánh nàng chứ? Ai cũng không thể tổn thương nàng, hài tử của chúng ta mất rồi, sinh thêm một đứa nữa đi..."

Chúc thị cắn cắn môi, giải thích: "Đại phu nói còn phải dưỡng thêm mấy ngày, Từ lang chẳng lẽ đã quên?"

Ả là thiếp, ngoại trừ được phu quân sủng ái còn cần nhi tử bên người, cuộc sống sau này mới có thể an ổn.

Đứa nhỏ lúc trước không cẩn thận bị sẩy, đại phu dặn dò phải tịnh dưỡng, bởi vì rất muốn có con, cho nên Chúc thị mới tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của đại phu dưỡng tốt thân thể.

Nghe vậy, Từ Minh Chí ảo não: "Thiếu chút nữa đã quên, hôm nay uống thuốc chưa?"

"Thiếp chưa..."

Ngoài phòng băng tuyết ngập trời, trong phòng lại vô cùng ấm áp, Từ Minh Chí cùng Chúc thị quấn quýt đút thuốc, tính toán chờ Dung Ngũ Nương trở về phải thu thập cô như thế nào...

Lúc này trời đã tối hẳn, trong lúc hai người muốn đi ngủ, có người gấp gáp chạy vào.

"Đại nhân, đại nhân, bên ngoài có người tới!"

Từ Minh Chí từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt tức giận: "Là ai? Hơn nửa đêm sao còn có người tới cửa?"

Chúc thị cũng ngồi dậy, ánh mắt không vui.

Hạ nhân sắc mặt cổ quái, cúi đầu thấp giọng nói: "Hắn nói hắn là Dung Chiêu, tới đây để đưa phu nhân trở về, muốn đại nhân ra ngoài đón phu nhân."

"Dung Chiêu?!" Từ Minh Chí đang buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh.

Chúc thị cũng kinh hãi: "An Khánh Vương thế tử tới? Hơn nữa còn đưa tỷ tỷ về?"

Hạ nhân gật đầu: "Phía sau có một chiếc xe ngựa."

Chúc thị quả thực muốn cười.

Dung Ngũ Nương là một chính thất, trách không được luôn nhẫn nhục nén giận, hóa ra là ở nhà mẹ đẻ căn bản không được sủng ái, chân trước va mới trở về không ai làm chủ. chân eau đã bỉ đê đê trà về đâv . Ả nói mà, nữ tử gả cho người khác, ngoại trừ trượng phu còn có thể trông cậy vào ai?

Thật sự cho rằng nhà mẹ đẻ lợi hại, có người làm chỗ dựa cho ngươi?

Từ Minh Chí lại không thả lỏng được như vậy, ngược lại cau mày hỏi: "Thật sự là Dung Chiêu? Chẳng lẽ hắn tới tìm phiền toái?"

Đến cũng quá nhanh rồi!

Cho dù thật sự muốn đưa người trở về, cũng không đến mức không thương lượng gì đã trực tiếp đưa về chứ?

Hay là Dung Chiêu quá xấu hổ, sợ tỷ tỷ tổn hại thể diện vương phủ?

Từ Minh Chí khó hiểu.

Chúc thị mấy năm nay càn rỡ đã quen, cho tới bây giờ không ai dám không nể mặt ả, ở nơi này, Từ Minh Chí chính là Hoàng đế.

Cho nên ả nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, giọng nói mang theo ý cười: "Từ lang đừng lo lắng, Dung Chiêu tự báo gia môn, cho dù là tìm phiền toái cũng không dám làm quá mức."

Chẳng lẽ Dung Chiêu còn dám dùng tên thật để gây khó dễ Từ Minh Chí sao?

Hơn phân nửa là không muốn làm chỗ dựa cho Dung Hương Tích, còn sợ chuyện tỷ tỷ không thể sinh được con bị tiết lộ, ảnh hưởng Dung gia.

Từ Minh Chí nghĩ cũng đúng, đây là Biến Châu, đây là phủ đệ của hắn, vì thế đứng lên: "Thay quần áo, lập tức đi gặp An Khánh Vương thế tử."

Mười lăm phút sau.

Hai người chỉnh trang y phục, một trước một sau chạy tới cửa.

Nửa đêm canh ba, trong phủ đốt đèn lồng, nhưng ngoài phủ vẫn là một mảnh đen kịt, xa xa chỉ có thể nhìn thấy đại môn có một chiếc xe ngựa cùng mấy con khoái mã, cùng với vài bóng người nhìn không rõ.

Từ Minh Chí đứng từ xa cười nói: "Dung thế tử! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, sao nửa đêm lại đến bái phỏng?"

Dung Chiêu đứng ở cửa, một không che mặt, hai không ngụy trang, mỉm cười nhìn hắn: "Từ đại nhân."

Từ Minh Chí và Chúc thị đi lại gần, phía sau bọn họ có hộ vệ và gia đỉnh, ngược lại không sợ hãi, đương nhiên bọn họ cũng không cho rằng Dung Chiêu dám làm gì.

Nếu thật sự muốn làm gì đó, thì cũng là phái sát thủ lén lút đến đây, làm gì có chuyện báo tên thật như thế?
Bình Luận (0)
Comment