Chương 421:
Chương 421:Chương 421:
Lần này hắn cố ý ngồi cách Dung Chiêu xa nhất, không cho bất luận kẻ nào cơ hội cướp hạt dưa.
Bùi Thừa Quyết nói chính sự: "Chuyện Từ Minh Chí kia ngươi muốn xử lý như thế nào, bọn chúng cho dù không gấp rút lên đường, mấy ngày nữa chắc cũng vào kinh rồi, ít nhất thì tấu chương buộc tội ngươi đã vào kinh."
Dung Chiêu bình tĩnh hỏi: "Bọn chúng có chứng cứ không?"
Ba người: "..."
Dung Chiêu: "Nếu như ta không thừa nhận, các ngươi sẽ tin tưởng ta thiến Từ Minh Chí sao?"
Bùi Quan Sơn lắc đầu.
Trên thực tế, bọn họ bây giờ còn có chút không thể tin.
Dung Chiêu: "Nếu như các ngươi không phải đang yểm hộ cho ta, nếu như các ngươi không liên lạc với ta, các ngươi sẽ tin tưởng từ khi tỷ tỷ ta trở về đến bây giờ, ta đã khoái mã đi một chuyến đến Biến Châu sao?"
Bùi Thừa Quyết lắc đầu.
Quá nhanh, thời gian Dung Ngũ Nương hồi kinh đến lúc Dung Chiêu xuất môn không tới một canh giờ.
Trương Tam một bên bóc hạt dưa một bên hỏi ra nghỉ hoặc: "Nhưng trên đường hẳn là có không ít người đã nhìn thấy một đội ngũ vội vàng lên đường?"
Dung Chiêu mỉm cười: "Trên đường ta che mặt, mười mấy hộ vệ kia cũng che mặt, không ai có thể chứng minh là ta."
Trương Tam: "..."
Thật sự là không biết xấu hổ, chủ yếu chính là chết không thừa nhận.
Bùi Thừa Quyết lâm vào trầm tư, một lát sau hắn nói: "Không phải không được, có chúng ta làm chứng, còn có các công tử trẻ tuổi của Đoàn Đoàn lên tiếng nói giúp, cùng với tin tức trên nhật báo, người tin tưởng Từ Minh Chí sẽ không nhiều."
Người nói giúp Dung Chiêu đâu chỉ có bọn họ, tất cả những người không muốn Dung Chiêu chết đều sẽ hỗ trợ.
Trương Trường Ngôn: "Chuyện này ly kỳ thật."
Hắn nhìn Dung Chiêu, chân thành cảm thán: "Chuyện này cũng chỉ có ngươi làm được, Ngũ tỷ ngươi vừa mới hồi kinh, ngươi liền ra roi thúc ngựa làm được."
Chỉ có Dung Chiêu biến thái mới có thể làm được!
"Tỷ tỷ ngươi có đệ đệ như ngươi, ngược lại rất may mắn." Bùi Quan Sơn dừng một chút, còn nói,"Người bình thường cũng sẽ không làm như vậy, lại thêm chúng ta giúp đỡ, Từ Minh Chí quả thật không làm gì được ngươi."
Bùi Thừa Quyết dặn dò: "Vậy mấy ngày kế tiếp ngươi cũng nên ít ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng cũng để cho người ta nhìn thấy mình, miễn cho tương phản quá lớn với lúc trước, Từ Minh Chí e là không dám tiết lộ tin tức hắn bị thiến, sẽ chỉ buộc tội ngươi đánh mệnh quan triều đình, không có chứng cớ cũng sẽ không giải quyết được gì."
Nhưng Dung Chiêu lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Có thể sẽ không..."
Ba người kinh ngạc nhìn cô.
Dung Chiêu: "Ta xuống tay có chút tàn nhẫn, hắn có thể phải hôn mê một thời gian dưỡng thương, tiểu thiếp kia của hắn không phải là người thiện lương, tâm cao khí ngạo lại vô pháp vô thiên, chỉ sợ sẽ nháo lớn..."
Bùi Quan Sơn kinh ngạc: "Sao ta lại cảm thấy ngươi đang chờ ả làm ầm ï nhỉ?"
Dung Chiêu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Có sao?"
Bùi Quan Sơn: "Có."
Bùi Thừa Quyết: "Có."
Trương Trường Ngôn: "Có."
Dung Chiêu gật đầu: "Được rồi ta thừa nhận, ta có, không làm lớn chuyện ta làm sao có thể làm chủ cho Ngũ tỷ của ta?"
Ba người: "... ?"
Ngươi thế kia còn không tính là làm chủ?!
Ngươi cũng bị ngươi thiến còn không phải làm chủ?
Dung Chiêu cười cười không nói lời nào.
Cô cũng không muốn nhìn Từ Minh Chí nén giận đem sự tình đè xuống, sau đó tiếp tục làm tri phủ của hắn, âm thầm suy tính biện pháp hại cô.
Dung Chiêu nếu đã ra tay, cô muốn người này hoàn toàn bị phế, không còn sức đánh trả.
Trương Trường Ngôn bóc hạt dưa, lắc đầu, thật tâm thật ý cảm thán: "May mà ngươi là nam tử, nếu là nữ tử..." Dung Chiêu khẽ mỉm cười: "Nếu ta là nữ tử thì thế nào?"
Trương Trường Ngôn vừa định nói ai dám cưới, nhưng lại nhịn không được tưởng tượng, nếu Dung Chiêu là nữ tử...
Ồ?
Dung Chiêu tướng mạo xinh đẹp, có tiền lại có năng lực, nếu quả thật là nữ tử, hình như... cũng rất tốt?