Chương 424:
Chương 424:Chương 424:
Thì ra nữ tử thanh lâu kia là tình nhân của Từ viên ngoại, hai người lưỡng tình tương duyệt, trong nhà ghét bỏ nữ tử thanh lâu không có thân phận, cho nên cưới cho hắn một nữ tử tốt.
Câu chuyện đến đây đã có người phẫn nộ.
Nhưng kế tiếp mới gọi là đáng giận!
Buổi tối không cho thê tử ngủ, buổi sáng bắt thê tử hầu hạ tiểu thiếp ăn cơm đều là việc nhỏ, mùa đông khắc nghiệt lại còn bắt thê tử ra ngoài sông giặt quần áo cho tiểu thiếp!
Sau đó tiểu thiếp mang thai, ả càng thêm tra tấn chính thất, đem việc hành hạ chính thất làm niềm vui. Tiểu thiếp sợ chính thất mang thai sinh hạ đích tử uy hiếp địa vị, bắt chính thất ngâm nước sông cả đêm, lạnh đến mức mắc chứng cung hàn* không thể chữa trị, rốt cuộc không thể mang thai...
*Cung hàn: ý trên mặt chữ, có nghĩa là tử cung bị lạnh, theo Đông y, tức là phụ nữ do thiếu thận dương, hàn tà xâm lấn gây ra các triệu chứng thể hàn, không phải là tử cung thực sự bị lạnh, cần bổ sung thận dương, tiến hành điều trị thân thể toàn diện.
Tóm lại, toàn bộ câu chuyện đều là hành hạ chính thất đủ mọi hình thức.
Chính thất trong lòng vĩnh viễn mang thiện ý, tuy rằng bị ngược nhưng vẫn quan tâm trượng phu, tâm địa thiện lương, cũng không hại người.
Tiểu thiếp lại tâm địa ác độc, luôn muốn tra tấn chính thất tìm niềm vui, chưa từng làm qua một chuyện tốt.
Tương phản rõ ràng.
Rất nhiều người đọc xong nổi trận lôi đình.
Vất vả lắm mới đọc tới kết cục, đại kết cục là...
Vào một ngày nào đó khi chính thất đang giặt quần áo, ở trong mặt sông nhìn thấy bộ dáng của mình, đột nhiên sửng sốt.
Mặt của cô đã tràn đầy phong sương, ánh mắt chết lặng, tay của cô sưng đỏ như củ cà rốt, chính thất bị ngược đãi lâu năm đột nhiên oà khóc.
Cô nhớ lại khí thế hăng hái của mình thời niên thiếu, cùng với khả năng cầm kỳ thư họa lúc chưa xuất giá.
Cô từng mơ mộng qua dáng vẻ của phu quân, trượng phu hiện tại không phải dáng vẻ cô từng mơ mộng, nhưng cô nghĩ, chỉ cần cô an tâm sống qua ngày, nhất định có thể vợ chồng hòa thuận...
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, nửa đời đau khổ.
Cô mới hơn hai mươi tuổi đã cảm thấy nhân sinh đi đến cuối đường.
Đoạn này đặc biệt cảm động, rất nhiều người vừa xem vừa khóc, thậm chí còn tạo được đồng cảm.
Sau đó, chính thất ngã xuống sông chết đuối.
Trượng phu một chút cũng không bi thương, hắn cùng nữ tử thanh lâu kia tựa vào nhau, nữ tử thanh lâu nói, thân phận của thiếp không thể làm chính thất của chàng, cho nên kế thất của chàng phải dễ bắt nạt giống thê tử đã chết kia.
Trượng phu vội vàng đáp ứng, còn nói mình đã xem trúng một người...
Câu chuyện kết thúc ở đây.
Rất nhiều dân chúng triểu Đại Nhạn đều bị câu chuyện này tổn thương.
Hơn nữa vết thương còn khá sâu.
Nam tử thì lắc đầu cảm thán...
"Từ viên ngoại kia thật sự là một người mù, thê tử tốt như vậy cũng không biết quý trọng, lại sủng ái một nữ tử thanh lâu ác độc như vậy."
"Ai, xấu xa thật."
"Dù thế nào cũng phải tôn trọng thê tử chứ."
"Còn không phải sao, tiểu thiếp kia quá âm độc, viên ngoại cũng không phải người tốt."...
Nam tử thế gia cảm thán...
"Thê tử là hiển thê, chịu đựng nhẫn nhịn đều làm rất tốt, nhưng tiểu thiếp thì không được."
"Sủng thiếp diệt thê, tuyệt đối là đại họa."
"Viên ngoại này sớm muộn gì cũng bị tiểu thiếp hãm hại."
"Đúng vậy, thiếp thất ác độc như vậy cũng không nhìn ra, Từ viên ngoại phỏng chừng năng lực cũng không được."...
Các nam tử cảm thán xong cũng cho qua.
Các nữ tử lại thập phần tức giận, rất nhiều người đều bị tức khóc.
"Sao lại như thế?!"
"Tại sao có thể ngược đãi thê tử xuất thân cao quý thành như vậy, quá đáng. ho TìY này thât set không phải thứ tết lành: nữ †ử thanh lâu kia cữno là một độc phụ!" "Đúng đó, còn phá hoại thân thể thê tử, làm cho người ta không thể sinh con, thật sự là táng tận lương tâm!"