Chương 431:
Chương 431:Chương 431:
"Từ tặc là súc sinh sủng thiếp diệt thê, nên để cho hắn không có kết cục tốt, trở thành thái giám! Ha ha ha đáng đời!"
"Còn không phải sao, sảng khoái rồi, kết cục này ta thích."
"Chỉ cần nghĩ đến câu chuyện tiếp theo là tỷ tỷ về nhà mẹ đẻ, trượng phu gặp báo ứng trở thành thái giám, ta liền vui vẻ ha ha."
"Ha ha, ta cũng thích, đáng đời!"
"Ai nha, tại sao ta lại không nghĩ tới, hóa ra còn có thể thiến tên tặc tử kia!"
"Chư vị đừng cao hứng, Từ gia hiển nhiên là muốn giá họa cho Dung thế tử, không thể để bọn họ được như ý nguyện."
"Vậy chúng ta có thể làm gì?"...
Vị tiểu thư lúc trước tức giận đến xé báo kia đứng lên, trên mặt mang nụ cười sáng lạn: "Người đâu, chuẩn bị giấy bút, ta muốn gửi bản thảo cho tòa soạn, mắng tên Từ tặc đó đáng đời!"
Bọn họ đương nhiên biết ba câu chuyện trước đó của Dung Chiêu là ẩn cát xạ ảnh, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến phản ứng bản năng sau khi đọc xong của bọn họ.
Đầu tiên, nếu Dung Ngũ Nương không bị khi dễ, Dung Chiêu bịa chuyện làm gì? Thời buổi này nữ tử trời sinh yếu thế, trượng phu xui xẻo, thê tử sẽ xui xẻo theo, nếu như không phải thật sự có cừu hận, sẽ không bịa chuyện chửi bới trượng phu của tỷ tỷ.
Tiếp theo, cho dù Dung Chiêu thật sự thiến Từ Minh Chí, có thể khiến cho An Khánh Vương thế tử phong quang tế nguyệt làm ra loại chuyện này, Từ Minh Chí khẳng định là đại ác, ác đến mức Dung thế tử tình nguyện thiến trượng phu của tỷ tỷ.
Cuối cùng, rốt cuộc có phải Dung Chiêu làm hay không, thật sự không thể xác định, nếu như không phải Dung thế tử làm, Từ Minh Chí này rốt cuộc làm gì để bị người ta thiến?
Người Từ gia đương nhiên nghe được những lời đồn đãi này.
Hiện tại cũng không phải là vấn đề "có nên thừa nhận Từ Minh Chí bị thiến hay không", mà là thanh danh của Từ Minh Chí và thanh danh của Từ gia.
Chuyện này Từ Minh Chí là "người bị hại", lại bị người ta nói là đáng đời. Người Từ gia tự nhiên không phục.
Nhà bọn họ cũng đi ra giải thích: "Từ tri phủ còn đang ở Biến Châu, thương thế rốt cuộc như thế nào còn chưa xác định. Từ tri phủ là quan tốt nổi danh ở Biến Châu, không có khi nhục Dung Ngũ Nương, càng không có sủng thiếp diệt thê!"
"Cái gì? Dung thế tử vì sao lại đối phó Từ gia? Chúng ta cũng không biết, hẳn là hắn lo lắng cho tỷ tỷ, nhưng cũng không thể xúc động làm việc, Dung Ngũ Nương kia là người ngang ngược, cô ta rõ ràng không thể sinh con, lại không cho Từ tri phủ..."
Dân chúng nghe đến đó, cũng không nghe lọt những lời phía sau.
Không thể sinh con!
Chuyện trên báo là thật!
Hoàn toàn trùng khớp!!
Không nên coi thường PTSD, vừa nghe đến chính thất không thể sinh con, còn có cái gì Từ đại nhân, tiểu thiếp, trong đầu bản năng hiện lên mấy câu chuyện kia...
Những lời sau cũng không cần nghe nữa, trong đầu chỉ có một ý niệm: Hắn đáng đời a!...
Dân chúng bàn tán xôn xao, tin tức huyên náo.
Các quan to hiển quý đều đang ăn dưa.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người nhíu mày, chuyện này nếu thật sự là Dung Chiêu làm, tuyệt đối không thể cho qua như vậy được, thiến mệnh quan triều đình làm sao có thể dễ dàng buông tha?
Hoàng đế tự nhiên cũng nhận được tin tức, ngày đó Từ gia bị đuổi ra ngoài đã khóc sướt mướt tiến cung tìm Hoàng đế làm chủ.
Liên quan đến mệnh quan triều đình, Vĩnh Minh Đế hạ lệnh Đại Lý Tự tra rõ, đồng thời tuyên Từ Minh Chí hồi kinh yết kiến.
Thứ nhất là giúp Từ Minh Chí tìm hung thủ.
Thứ hai, nếu như Từ Minh Chí thật sự bị phế đi, vậy không thể để cho hắn tiếp tục làm tri phủ, phải ở lại kinh thành.
Từ thượng thư nghe nói đã tức đổ bệnh rồi.
Bởi vì Từ gia có nhân chứng là Chúc thị và bách tính Biến Châu, cho nên Dung Chiêu cùng với hộ vệ của cô đều bị gọi đi hỏi chuyện.
Đương nhiên, chỉ là hỏi chuyện cực kỳ khách khí.