Chương 454:
Chương 454:Chương 454:
Tâm trạng Bùi Ngọc từ đầu cuộc đối thoại đến giờ đều có vẻ không được tốt lắm, lúc này cũng nói thẳng: "Cho nên rốt cuộc là ai ám sát Cẩn vương, lại còn nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn giá họa Bắc Yến?"
Tự nhiên không ai trả lời.
Cho dù có người làm, cũng sẽ không thừa nhận.
Trương thừa tướng đang âm thầm đánh giá ba vị hoàng tử, nhưng cái gì cũng không nhìn ra, bọn họ đều là hạng người tâm cơ sâu xa.
Ám sát Cẩn vương nhất định là bọn họ, thậm chí ba bên đều có thể phái người ám sát, nhưng giá họa cho Bắc Yến... Là ai làm?
Bên dưới, tiếng chiêng trống lại vang lên, vị tú nương thứ nhất mang theo tác phẩm lên sân khấu.
Tiếng reo hò chói tai làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.
Bọn họ liền dừng đối thoại, nhìn ra ngoài.
Hiện giờ phía dưới vô cùng náo nhiệt, quần là áo lụa gấm vóc phồn hoa, lại không ai biết sóng ngầm trong triều đang rục rịch khởi động, một khi hưng binh Bắc Yến, phồn hoa còn có thể phục hồi sao?
Tầm mắt Bùi Khâm nhìn lên trời, hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng đứng trên cao phóng tầm mắt nhìn ra phía chân trời âm u, tuyết lớn tùy thời đều có thể phủ xuống. ...
Trà lâu.
Trương Trường Ngôn gặm khoai lang áp sát lại gần Dung Chiêu, nhìn ra ngoài, Trương Nhị đi theo sau hắn.
Dung Chiêu cũng đang nhìn vị tú nương đầu tiên của Vân Dung Phường lên sân khấu.
Trình tự ra sân của tú nương là rút thăm quyết định, nhưng tú nương có thể tiến vào vòng thứ hai đều rất có tài năng, lúc này cách đó không xa có một chiếc xe hình hoa sen đi tới.
Nhìn phía trên hoa sen có một nam tử áo xanh, nhưng đến gần lại phát hiện đó chỉ là rối gỗ treo quần áo.
Cũng chỉ có rối gỗ mới có thể hoàn toàn phô bày được y phục.
Trên xe hoa sen còn có phu xe, một nhân viên công tác của Vân Dung Phường, cùng với tú nương làm ra bộ quần áo này, nhân viên công tác kia cầm loa tự chế. thấy không khác gì trường sam bình thường, thế nhưng khi xa giá đi tới dưới ánh mặt trời, tú nương nhẹ nhàng rung góc quần áo, thoáng chốc sáng lấp lánh.
Cũng không phải là ánh sáng do chỉ thêu kim tuyến, mà còn xen lẫn màu sắc khác, phát sáng bốn phía nhưng lại không tục khí, như là sóng nước dưới ánh mặt trời, xinh đẹp, chói mắt lại rụt rè, làm cho lòng người yêu thích.
Mà khi quần áo bất động, lưu quang hơi nhạt dần, đi tới chỗ không có ánh mặt trời, quần áo lại giống như bình thường.
Nhưng lại tuyệt không bình thường, ngược lại lộ ra vẻ xa hoa khiêm tốn.
Y phục vừa xuất hiện, nhất thời vô số tiếng kinh hô vang lên.
Trên đầu rối gỗ có tóc giả, nhìn thoáng qua tương tự như người thật, bởi vì là nam trang cho nên trang sức đơn giản, chỉ có một cây trâm ngọc, nhưng kiểu dáng cây trâm kia rõ ràng chưa từng thấy qua!
Trâm không lớn, thấy không rõ lắm, rất nhiều người đều nheo mắt lại.
Nhân viên công tác cầm loa giới thiệu: "Đây là bộ y phục thứ nhất của vòng thi đấu thứ hai Vân Dung Phường, Cửu Chương Công Tử, tú nương chế tác là Trịnh Châu Cửu Nương Tử, quần áo được làm từ tơ lụa thượng hảo Giang Nam, đạt tới hiệu ứng lấp lánh, dưới ánh mặt trời và dưới ánh nến đều có hiệu ứng này, ngọc trâm do thợ thủ công tỉ mỉ tạo hình, lấy cửu chương số học làm linh cảm. ."
Nhân viên công tác bắt đầu giới thiệu, đường phố vốn ồn ào nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người chăm chú lắng nghe.
Càng nghe lại càng thích.
"Đẹp quá!"
"Oa, bộ này thật sự rất đẹp, mới bộ thứ nhất đã đẹp như vậy rồi sao?"
"Ta bỏ phiếu."
"Ta đợi thêm lát nữa, có lẽ bộ sau còn đẹp hơn?"...
Xa giá đi rất chậm, vô số hoa lụa ném trên đường, phía sau có người mang giỏ trúc đi theo, vội vàng nhặt từng bông hoa bỏ vào bên trong giỏ trúc, người nhặt hoa có năm người, ngược lại cũng không bị xa giá bỏ lại đằng sau.