Chương 459:
Chương 459:Chương 459:
Giọng Quan Mộng Sinh khàn khàn: "Ta dường như nhìn thấy Triệu gia tiểu thư mặc bộ quần áo này, Hồn Mộng Oanh, Hồn Mộng Oanh... Cái tên này đúng là rất hợp."
Nữ tử sẽ tưởng tượng dáng vẻ mình khi mặc nó trên người, nam tử sẽ nghĩ đến hình ảnh người trong lòng... Hồn Khiên Mộng Oanh*.
Hồn Khiên Mộng Oanh/Z#ZE3#'#: Ngày nhớ đêm mong
Bùi Thừa Quyết nheo mắt phượng, gắt gao nhìn chằm chằm bộ quần áo kia.
Bùi Quan Sơn hoảng hốt một lúc lâu mới nói: "Đi mua một gánh hoa lụa, ném cho bộ quần áo này."
Phúc Lộc Hiên.
Bùi Khâm cũng ngơ ngác nhìn bộ quần áo này, sau đó hắn nhẹ giọng dặn dò: "Đi mua mấy gánh hoa lụa ném cho Hồn Mộng Oanh."
Hắn dường như nhìn thấy A Chiêu mặc bộ quần áo này...
Giờ khắc này, hắn hạ quyết tâm, bộ quần áo này cho dù bao nhiêu tiền, hắn đều muốn mua cho A Chiêu!
Thế nhưng Bùi Ngọc lại đang phân phó hạ nhân: "Chuyển lời cho Dung thế tử, bộ Hồn Mộng Oanh này thích hợp với biểu muội ta, giữ lại cho ta."
Bùi Khâm khẽ mỉm cười: "Chỉ sợ Tam ca phải qua cửa ải của ta trước."
Bùi Ngọc lúc này nhíu mày.
Liên hoa xa giá thong thả chạy về phía Phúc Lộc Hiên.
Nương theo tiếng khen ngợi, từng sọt hoa lụa trải xuống.
Nhị Nương không còn giống nửa tháng trước, lúc này trên gương mặt có chút thịt, trên mặt mang theo kiêu ngạo, hai vệt má hồng vẫn còn, nhìn từng bông hoa lụa rải xuống đường, cười híp mắt.
Trương Tam gõ đầu mình một cái, lắc đầu, đột nhiên tỉnh táo lại, hắn nghe được vô số tiếng kinh hô, cũng nghe được có người đang kêu...
"Hết hoa lụa rồi, mang một gánh đến đây cho ta!"
"Bên này cũng cần một gánh."
Hoa lụa hôm nay...
Dường như vô cùng vô tận.
Trương Tam kinh ngạc: "Ngươi rốt cuộc làm bao nhiêu hoa lụa? Tại sao Dung Chiêu đặt chén trà xuống, tiện tay chỉ người đang nhặt hoa lụa thống kê số phiếu bên dưới, thấp giọng nói: "Đây không phải là hoa lụa cuồn cuộn không ngừng sao?"
Trương Trường Ngôn: "?22"
Cho dù đã rất hiểu Dung Chiêu, giờ phút này vẫn muốn phun ra hai chữ...
Gian thương!
Hắn lại nhìn người bên dưới chen chúc mua hai bông hoa lụa, cùng với những thế gia công tử tiểu thư một lần là mua cả sọt hoa lụa, còn có nhị ca hắn, đã nghèo tới mức này vậy mà còn bỏ ra mấy văn tiền mua hoa lụa bỏ phiếu...
Trương Tam nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Dung Chiêu, lần đầu tiên sinh ra cảm xúc kính sợ: "Cái này... bao nhiêu tiền?"
Làm một cuộc thi, tùy tiện bán hoa lụa có thể kiếm không ít tiền.
Nhìn thì không đắt, nhưng giá thành của thứ này vốn thấp, hơn nữa ném ra ngoài lại nhặt về, lại bán ra, rồi lại nhặt về bán, lặp đi lặp lại, mua bán không vốn a!
Dung Chiêu bình tĩnh, đầu cũng không quay lại nói: "Không biết, kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi."
Trương Trường Ngôn: "II"
Đây chỉ là tiền tiêu vặt, tên có tiền chết tiệt này!!
Hắn đột nhiên ôm đùi Dung Chiêu, gào to: "Dung thế tử, chia cho ta chút tiền tiêu vặt đi!"
Khóe miệng Dung Chiêu giật giật. ...
Vân Dung Phường thi đấu tổng cộng hai ngày.
Ngày thứ nhất náo nhiệt, ngày thứ hai càng náo nhiệt, nghe nói người sống xung quanh kinh thành đều chạy tới xem, Lâm Phủ có vài công tử tiểu thư đi đường suốt đêm chạy tới tham gia náo nhiệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ kinh thành đều sôi động hẳn lên.
Những bộ quần áo kia quả thực làm cho bọn họ thán phục.
Lúc này người sống bên cạnh kinh thành còn nói: "Hôm qua có rất nhiều thứ các ngươi không thấy, nhất là Dao Nga, Hoa Thiên Mộng cùng Hồn Mộng Oanh, quả thực rúng động cả đường Phong Hoa."
"Ai nha, bỏ lỡ rồi, có điều quần áo hôm nay cũng rất đẹp, nhất là mình quần áo và trang sức như thế, đúng là không hối tiếc."
"Ai chưa thấy thì đừng gấp, chúng ta ở lại một thời gian, vòng thứ ba vẫn còn triển lãm quần áo, nghe nói còn đẹp hơn."
"Mong quá, sắp tới cuối năm rồi còn có chuyện vui như thế này."