Chương 462:
Chương 462:Chương 462:
Dân chúng tụ tập ở Vân Dung Phường không ít, các thế gia công tử đi tìm Dung Chiêu cũng không ít.
Triều Đại Nhạn không có truy tỉnh, càng không có hoạt động bỏ phiếu, cuộc thi Vân Dung Phường trân phẩm là lần đầu tiên, cho nên bọn họ cũng là lần đầu tiên bị "thất bại sẽ phải tiêu hủy" trùng kích, căn bản không tiếp thu được.
Về phần các tú nương có thể tiếp nhận hay không...
Nhóm dân chúng đầu tiên đã chạy tới Vân Dung Phường, gặp được tú nương dự thi lần này.
"Sao các ngươi lại đồng ý để quần áo bị tiêu hủy?" Lập tức có người hỏi.
Tú nương kia cực kỳ kinh ngạc: "Quần áo của chúng ta dùng đồ của Vân Dung Phường làm ra, Dung thế tử cũng cho chúng ta chỉ phí thiết kế, tương đương với quần áo đã bán cho Vân Dung Phường."
"Không thể tiến vào vòng tiếp theo là do chúng ta tài nghệ không đủ, Vân Dung Phường xử lý quần áo như thế nào đó là chuyện của Vân Dung Phường, chúng ta làm sao can thiệp?"
Mọi người: "..."
Bọn họ nghĩ cũng đúng, thông qua vòng loại đã có năm lượng bạc, tương đương với cho bọn họ chỉ phí thiết kế, hơn nữa lúc Dung Chiêu tiêu hủy quần áo có lẽ còn trả tiền cho tú nương.
Tất cả quần áo kia đều đến từ Vân Dung Phường, đồng nghĩa thuộc sở hữu của Vân Dung Phường, Vân Dung Phường có hủy hay không đều là chuyện của Vân Dung Phường và Dung Chiêu.
Mà tiến vào vòng thứ ba, một người năm mươi lượng bạc, cũng đủ trả công cho các tú nương vất vả hơn hai mươi ngày.
Các tú nương thật sự không có lý do gì để can thiệp!
Còn có người truy hỏi: "Vậy ngươi không đau lòng sao?"
Tú nương lắc đầu, thật lòng thật dạ nói: "Không làm đẹp bằng các tú nương khác là do chúng ta tài nghệ không bằng người ta, hiện tại chúng ta đều đang học nghề ở Vân Dung Phường, chỉ cần cố gắng, cuối cùng sẽ có một ngày làm ra được quần áo thật sự xuất sắc, tiêu hủy quần áo không đủ tiêu chuẩn sao lại đau lòng?"
Mọi người lại trầm mặc. Tú nương không đau lòng, nhưng bọn họ đau lòng a!
"Chúng ta muốn gặp Dung thế tử, quần áo đẹp như vậy tiêu hủy thật sự rất đáng tiếc, hay là bán đi?"
Nghe vậy, có tú nương cuống quít lắc đầu: "Không được, Vân Dung Phường không ra thứ phẩm, chỉ có tỉnh phẩm Vân Dung Phường mới có thể giữ lại."
"Về phần Dung thế tử, hắn hiện giờ không ở Vân Dung Phường, các ngươi đừng chờ ở đây nữa." Tú nương nói xong lập tức lắc đầu đi vào Vân Dung Phường.
Người bên ngoài nhìn nhau.
Cẩn thận nghĩ lại, tú nương bây giờ là người của Vân Dung Phường, quần áo là của Vân Dung Phường... Bọn họ lấy tư cách gì can thiệp đây?
Vừa nghĩ tới đây, mọi người liền bắt đầu đau lòng những quần áo kia, nhưng lại không thể làm gì.
Trong sân.
Nhị Nương hưng phấn chạy tới, tò mò hỏi: "Bọn họ còn ở bên ngoài sao?"
Vân Nương bất đắc dĩ: "Đúng vậy, bọn họ còn ở bên ngoài tiếc mấy bộ quần áo kia."
Nhị Nương cười nhạo một tiếng, lắc đầu: "Bọn họ nào biết suy nghĩ của Dung thế tử, nào biết dự định tương lai của Vân Dung Phường, quần áo kia phải tiêu hủy mới tốt."
Bên cạnh, Triệu Tam Nương lẩm bẩm: "Vân Dung Phường, Vân Dung hệ liệt, chỉ làm tinh phẩm truyền đời."
Đúng vậy, chỉ làm tinh phẩm truyền đời.
Đoàn nương tử từ trong phòng đi ra, cô còn đang sửa quần áo, xem qua vòng tranh tài thứ hai phát hiện quần áo của mình còn vài chỗ cần thay đổi, may mắn Vân Dung Phường nhân thủ đầy đủ.
Lúc này cô đi ra ngoài thư giãn cổ cùng hai mắt, vừa lúc nghe được đối thoại liền đáp lời: "Sau này bọn họ sẽ biết quần áo Vân Dung Phường có ý nghĩa như thế nào, không phải tùy tiện là có thể mặc được."
Ánh mắt cô bay xa, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
Nhị Nương đi tới bên cạnh cô, tò mò hỏi: "Đoàn nương tử, ngươi thật sự cũng muốn gia nhập Vân Dung Phường sao? Ngươi chính là Giang Nam đệ nhất tú nương, ngươi ở Giang Nam còn có sản nghiệp lớn như vậy..."