Chương 470:
Chương 470:Chương 470:
Những người trong ngoài các cửa hàng cũng rút lui theo, trên mặt rất nhiều người đều mang theo đau lòng sau khi chứng kiến quần áo bị tiêu hủy.
Còn có người xôn xao bàn tán, làm cho cả đường Phong Hoa trở nên cực kỳ huyên náo...
"Chỉ có vài bộ, nhất định phải đoạt vỡ đầu."
"Đúng vậy, chẳng qua không biết giá bao nhiêu?"
"Bao nhiêu chúng ta cũng mua không nổi, ta chỉ đau lòng cho những bộ quần áo đã bị tiêu hủy kia, ai, thật sự rất đẹp."...
Dung Chiêu lại bị người ta vây quanh, vẫn là đám công tử "gần quan được hưởng lộc" này, bọn họ là người đầu tiên quấn lấy Dung Chiêu.
Ai cũng muốn mua quần áo.
Lần này Vân Dung Phường trân phẩm có thể nói là hấp dẫn toàn bộ chú ý trong kinh thành, cuối cùng giữ lại mười bộ quần áo, có thể nói là phong quang vô hạn, không chỉ có thanh danh mà còn được rất nhiều người ca ngợi.
Nếu mặc trên người mình thì mát mặt cỡ nào?
Chỉ nghĩ thôi đã kích động đến run rẩy, hơn nữa trong mười bộ đứng đầu chỉ có ba bộ nam trang, đối với đám công tử này mà nói là cạnh tranh kịch liệt a.
Bọn họ thậm chí bất chấp tâm trạng buồn bã, bắt đầu tranh đoạt quần áo.
Dung Chiêu bị người ta lôi kéo, Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn, Trương Trường Ngôn cũng bị lôi kéo theo.
Dung Chiêu giơ tay lên, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đừng gấp, thật sự đừng gấp, ta hiện tại đáp ứng ai cũng không thích hợp a, đợi khi nào Vân Dung Phường định giá xong, các ngươi nếu nguyện ý mua thì nhanh chóng đi Vân Dung Phường..."
"Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, không thể đặt trước sao?" Có người liền nói.
Bùi Thừa Quyết thật sự nhịn không nổi nữa, đôi hoa mắt đào trở nên sắc bén, quát lớn: "Tránh ra! Vì một bộ quần áo, các ngươi nhìn xem ra thể thống gì?"
Hắn nghiêm túc lên vẫn rất dọa người, tất cả mọi người ở đây ý thức được chính mình thất thố, nhanh chóng rụt tay lại, người cũng lui về sau hai bước.
Bùi Quan Sơn sửa sang lại quần áo, đồng dạng lạnh mặt: "Dung thế tử, chúng ta đi thôi."
Dung Chiêu mừng rỡ vì có người hát mặt trắng cho mình, tươi cười giơ tay lên,"Chư vị công tử, chúng ta xin cáo từ."
Nói xong, bốn người rút lui.
Loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng nghị luận phía sau...
"Đúng là thất thố rồi, vì một bộ quần áo không đáng."
"Đúng đó, chỉ có ba bộ, có lẽ còn lâu mới rơi xuống đầu chúng ta."
"Đúng, quên đi quên đi, không cần phải vì một bộ quần áo mà ầm 7ï như vậy, giải tán thôi."...
Quan Mộng Sinh cũng nhìn những người khác, ho khan một tiếng, nói: "Cũng đúng, một bộ quần áo mà thôi."
Nói xong, hắn nhấc chân rời khỏi quán trà.
Mà vừa mới rời đi, hắn liền lập tức gọi người hầu tới, sốt ruột phân phó: "Mau đi canh chừng đại môn Vân Dung Phường, hai ngày nay canh giữ ở bên kia, ta sẽ cho người thay thế ngươi, một khi quần áo bán ra lập tức mua Hoa Thiên Mộng, Thanh Khê hoặc Sở Toán cho ta!"
"Tuân lệnh."
Triệu gia công tử phe phẩy quạt, vẻ mặt lạnh nhạt: "Chúng ta cho dù muốn cũng chưa chắc mua được, các vị hoàng tử cũng đang nhìn chằm chằm kia kìa."
Nói xong rời khỏi trà lâu, hắn lập tức phân phó người hầu: "Đi bên ngoài Vân Dung Phường trông coi, mặc kệ là hoàng tử hay hoàng thân quốc thích, không nhường ai hết, nhất định phải giành một bộ cho ta!"
"Vâng!"
Những công tử này trong miệng nói một bộ quần áo mà thôi, vừa rời khỏi trà lâu, tất cả đều an bài giống hệt nhau, cho người hầu đi tới canh chừng Vân Dung Phường, tuyệt đối không thể bỏ lỡ y phục.
Mà lúc này.
Dung Chiêu bước vào xe ngựa An Khánh Vương phủ, thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh, Bùi Thừa Quyết khi nãy còn duy trì vẻ mặt nghiêm túc lập tức lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của cô, lắc lắc, hưng phấn Mộng cho ta đúng chứ?" Bùi Quan Sơn: "Ta muốn Thanh Khê." Trương Trường Ngôn: "Nếu có thể ký sổ, ta muốn Sở Toán."