Chương 496:
Chương 496:Chương 496:
Bùi Khâm kinh hãi.
Nhưng cũng bừng tỉnh đại ngộ, trách không được lúc trước Dung Chiêu treo giải thưởng tú nương lại gọi là... Tú nương thiết kế.
Sự tồn tại của những tú nương kia, ngay từ đầu đã khác với tú nương trong suy nghĩ của mọi người!
Mẫu thân Quan Mộng Sinh là Đặng Thường Nam, là một nữ nhân rất có kiến thức.
Bà nhìn chằm chằm Dung Chiêu, hỏi cô: "Quần áo làm ra bằng cách này cho dù đẹp nhưng cũng không thể bán được với giá cao, hơn nữa sản xuất dây chuyền, quần áo làm ra sẽ rất nhiều, có thể bán được sao?"
"Có thể." Dung Chiêu nghiêm túc trả lời: "Quần áo đẹp lại không đắt, cho dù sẽ mặc giống người khác, nhưng có thể tự mình phối hợp, điều chỉnh trang sức, hiệu quả mặc ra khác nhau, chư vị phu nhân và tiểu thư có thể cự tuyệt không?"
Đặng Thường Nam nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Ta sẽ không cự tuyệt."
Đối với người giàu mà nói, mua thêm vài bộ quần áo không tính là chuyện lớn.
Quần áo đẹp có thể làm cho bọn họ nguyện ý móc bạc ra khỏi túi.
Dung Chiêu tiếp tục: "Quần áo công xưởng không đơn thuần là dành cho người giàu có, cũng sẽ có quần áo giá thấp cung cấp cho dân chúng. Có thêm nhiều cơ hội việc làm cũng có thể kiếm thêm một ít thu nhập, trên tay rủng rỉnh, dân chúng cũng sẽ đi mua những quần áo này."
Nhìn thì như kiếm tiền, thực chất lại đem tiêu.
Nhưng so với không kiếm tiền, không tiêu tiền, tính chất hoàn toàn bất đồng.
Vế trước có thể thu hoạch, có thể làm cho cuộc sống tốt hơn.
Thị trường chính là một hồ nước, chỉ cần khuấy động, cuộc sống của dân chúng mới có thể tốt hơn, đây mới thật sự là thị trường kinh tế.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Bọn họ thật ra vẫn chưa hiểu được hàm nghĩa thị trường trong đó, cũng không rõ việc làm ăn này rốt cuộc có kiếm được hay không.
Nhưng bọn họ biết đây là một vụ làm ăn rất có ý nghĩa.
Có thể đem thế đạo này thoáng thay đổi. Đặng Thường Nam trầm mặc một lúc, nhìn Dung Chiêu thật sâu: "Đây là một kế hoạch rất lớn, cần hao phí rất nhiều tỉnh lực, cũng cần hao phí rất nhiều rất nhiều tiền."
Vô số công xưởng, vô số công nhân, vô số vải vóc, vô số quần áo... đều cần tiền.
Dung Chiêu tươi cười: "Ta biết, nhưng ta muốn làm. Vân Dung Phường sẽ giống như Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, tòa soạn báo và Đoàn Đoàn, sẽ mở khắp toàn bộ Đại Nhạn triều, Nữ công nhân của Vân Dung Phường cũng sẽ chiêu mộ rất nhiều người ở khắp Đại Nhạn!"
Cô vẫn đứng đó, gương mặt mỉm cười, ánh mắt trong trẻo.
Nhưng không hiểu sao trong đầu những phu nhân thế gia này lại có thêm một ấn tượng... Hữu phỉ quân tử, như cắt như mài.
Thế gian này có bao nhiêu người có thể nhìn ra khó khăn của nữ tử?
Nhìn ra khó khăn của nữ tử, còn nguyện ý làm chút chuyện thay đổi lại có bao nhiêu người?
Cũng chỉ có Dung Chiêu.
Có nữ lang rơi nước mắt.
Từ chuyện nữ biên tập tòa soạn báo đến chuyện Dung Ngũ Nương, nhìn như không phải đại sự gì, tuy rằng đưa tới phong ba rất lớn, nhưng mọi chuyện cũng đã qua, hoàn toàn không ảnh hưởng đại cục.
Nhưng sự thay đổi về tỉnh thần là không thể đo lường.
Đám người Bạch Nguyệt Hoa và Thôi Ngũ Nương làm nữ biên tập tòa soạn báo, bình phẩm văn chương của văn nhân trong thiên hạ.
Dung Ngũ Nương hưu phu là việc lần đầu tiên xuất hiện ở triều Đại Nhạn.
Thậm chí còn có cả chuyện Dung Chiêu muốn làm tiếp theo.
Dung Chiêu nói xong, cả ngự hoa viên đều trở nên yên tĩnh.
Cái gì mà xem mắt, y phục, tất cả đều bỏ lại phía sau, các nữ quyến đều đang suy nghĩ về kế hoạch tương lai của Vân Dung Phường theo như lời Dung Chiêu...
Nếu thành công, nếu có một ngày công xưởng Vân Dung Phường mở khắp triều Đại Nhạn, vô số nữ tử nhờ đó có được việc làm, có được ngân lượng nuôi sống bản thân.
Như vậy, nếu nữ tử sau khi lập gia đình sống không tốt còn có thể thoát ly phu gia, tự mình nuôi sống chính mình hay không?