Chương 510:
Chương 510:Chương 510:
Tiếng trống vừa vang lên, trên hồ càng thêm huyên náo, hiếm khi có thịnh yến nhường này, Dung Chiêu nghe được vẻ mặt hưởng thụ.
Trương Trường Ngôn lề mề đi tới ngồi bên cạnh cô.
Giữa hai người còn cách một khoảng.
Dung Chiêu chếnh choáng say, nheo mắt lại: "Trương Tam, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Trương Tam mím môi, hồi lâu mới thô lỗ nói: "Ngươi tránh xa Bùi Khâm một chút."
Giọng Dung Chiêu lười biếng: "Người đó là Ngũ hoàng tử."
Trương Trường Ngôn: "Chính bởi vì hắn là Ngũ hoàng tử!"
Hắn trừng Dung Chiêu, nghiến răng nghiến lợi: "Đừng tưởng rằng đầu là nam nhân thì không sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi không biết Bùi Khâm nghĩ gì đâu, cẩn thận bị hắn hủy hoại thanh danh."
Dung Chiêu nhìn hắn, lập tức rót cho hắn chén rượu, hiếm khi thật lòng nói một câu,"Ngươi nếu thật sự gặp phải chuyện gì, đừng ngại cứ nói, ta giúp ngươi."
Trương Trường Ngôn đi theo Dung Chiêu đã lâu.
Dung Chiêu thường xuyên khi dễ hắn, nhưng cũng rất chiếu cố hắn.
Nhất là hôm nay một câu "Ta giúp ngươi" kia, nói rõ cho dù là chuyện gì, cho dù có không tốt thì cô cũng sẽ ra tay trợ giúp, đây là thật lòng xem hắn là bằng hữu.
Hốc mắt Trương Trường Ngôn không hiểu sao đỏ lên, thì thào: "Ngươi không giúp được ta."
Nói xong, hắn đưa tay tiếp nhận chén rượu kia, uống một ngụm, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Dung Chiêu: "Ta thật sự không sao, nguyên tiêu vui vẻ."
Dung Chiêu híp mắt nhìn hắn, lầm bầm một câu: "Nguyên tiêu vui vẻ."
Nói xong, cô tiếp tục uống rượu nghe nhạc.
Trương Trường Ngôn nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp.
Dung thế tử phong quang tế nguyệt, là lang quân được hoan nghênh nhất kinh thành.
Tâm tư không thể cho người khác biết của hắn, ảnh hưởng chính mình là được, nhưng nếu ảnh hưởng đến Dung Chiêu... Hắn lập tức hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt, dời thân thể sang một bên, duy trì khoảng cách xa hơ với Dung Chiêu, uống hết ly này đến ly khác, đem rượu ngon uống thành nước lã.
Đấu nhạc bên ngoài còn đang tiếp tục, nhưng người gia nhập ngày càng nhiều, tiếng nhạc cũng có chút hỗn loạn.
Có lúc là hợp tấu, có lúc là đấu nhạc.
Bọn họ ngược lại rất vui vẻ, hai nhóm người trên thuyền đều tận hứng đàn tấu.
Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Bùi Khâm, Quan Mộng Sinh và Trương Trường Hành lục tục trở về khoang thuyền, trước đó bọn họ cũng có chút say, chơi một lúc, lúc này lại càng say.
Trương Trường Hành vừa trở về liền hô to: "A Chiêu, sao ngươi không ra biểu diễn?"
Dung Chiêu xua tay: "Ta không biết những thứ này."
Trương Trường Hành: "Ta không tin, ngươi là muốn một mình uống rượu đúng không?"
Nói xong, hắn giơ vò rượu lên rót rượu cho mấy người,"Ngũ điện hạ, Bùi thế tử, Thừa Quyết, uống đi, đừng để cho hai người này trốn trong khoang thuyền lén lút uống hết."
Bùi Thừa Quyết chỉ bất đắc dĩ cười cười.
Dung Chiêu cũng cười, cô xoay người ghé vào lan can hứng gió đêm, lắng nghe âm nhạc, tâm tình khó có được yên tĩnh cùng thả lỏng.
Thuyền ở trên hồ chầm chậm lay động.
Người phía trên hăng hái, tiếng cười nói vui vẻ, năm tháng yên tĩnh.
Dung Chiêu nửa say, nhìn thân thuyền phản chiếu trên mặt hồ, lại biết rõ đây chẳng qua là nửa ngày nhàn rỗi hiếm hoi, bọn họ chỉ tạm thời vứt bỏ phân tranh trên bờ.
Một khi rời khỏi thuyền, cũng giống như đêm cung yến mừng năm mới, tất cả đều là gió tanh mưa máu.
Đoạt đích từ trước đến nay đều là đạp lên hài cốt cùng máu tươi.
Đằng sau năm tháng tĩnh lặng này là sóng ngầm tranh đấu, những ngày nhàn nhã bắt đầu lung lay sắp đổ. ...
Giờ Hợi.
Hơn phân nửa người trên thuyền đều uống say, những người ngã xuống được người hầu mang về phủ, những người còn đứng vững cũng có "Có ổn không? Có muốn ta đỡ ngươi không?" Bùi Khâm vươn tay.
Trương Trường Ngôn đã đặt tay lên tay Bùi Khâm trước, lộ ra hai hàng răng trắng,"Ngũ điện hạ đỡ ta đi, ta cũng uống say rồi."
Bùi Khâm cắn răng.
Bên cạnh, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn nhìn thấy đều nhịn cười.