Chương 52:
Chương 52:Chương 52:
Đây không phải là hợp đồng, đây là giấy nợ, Phúc Lộc Trang ở trong tay Dung Chiêu, Trương Trường Ngôn chỉ tìm cô lấy tiền, cô cần gì phải coi trọng?
Nhưng hiển nhiên Trương Trường Ngôn còn chưa hiểu vấn đề cốt lõi của giấy nợ kiểu hợp đồng này.
Những người từng làm tài chính ở thời hiện đại đều biết, bạn nói với khách hàng tỷ lệ hàng năm là 3%, khách hàng hầu như không để ý đến bạn.
Bạn nói với khách hàng tỷ lệ hàng năm là 10%, khách hàng nói bạn là kẻ nói dối.
Nhưng nếu bạn nói với khách hàng tỷ lệ hàng năm là 80%, vậy sẽ có khách hàng gửi tiền cho bạn.
Nói tóm lại, luôn có con mồi tham lam.
Trương Tam không cảm thấy mình là con mồi, hắn cảm thấy mình sắp phát tài rồi.
Tay hắn chà xát lên quần áo, cẩn thận đưa ra chuẩn bị tiếp nhận "giấy nợ" Dung Chiêu trao cho mình.
Dung Chiêu giơ tay lên, cười mà không nói.
Trương Trường Ngôn kịp phản ứng, vội vàng lấy tờ giấy nợ hai vạn lượng từ trong quần áo ra, hai người trao đổi.
Dung Chiêu bình tĩnh liếc một cái, tiện tay xé đi, vừa xé giấy nợ vừa nói: "Trương huynh, Phúc Lộc Trang về sau chính là của chung hai chúng ta, làm chủ nhân Phúc Lộc Trang, Trương huynh cần phải hao tâm tổn trí rồi."
Trương Trường Ngôn kích động nhìn chằm chằm giấy nợ, cẩn thận đánh giá, sau đó cẩn thận gấp lại cất kỹ,"Phúc Lộc Trang là cơ hội của ta, ta làm sao có thể không để ý?"
Hắn thậm chí còn hy vọng Phúc Lộc Trang phát triển tốt hơn Dung Chiêu!
Dung Chiêu đã nổi danh, mọi người đều biết, mà hắn bây giờ vẫn là "hoàn khố" trong miệng người ngoài, muốn thay đổi đánh giá của người khác, tự nhiên phải cố gắng làm chút sự nghiệp.
Hắn đầu tư hai vạn lượng vào Phúc Lộc Trang, tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Đáy mắt Dung Chiêu tràn đầy ý cười, khóe miệng nhếch lên, nốt ruồi đỏ khẽ nhúc nhích, một tay thưởng thức quạt xếp, cười nhìn Trương Trường Ngôn.
Thật ra cô không có một xu nào trong túi.
Phúc Lộc Trang này là dùng tiền của Trương Trường Ngôn kiến tạo ra, hiện giờ tiền này không cần trả, vả lại có thêm một "cổ đông" là con trai Thừa tướng, trăm lợi không hại.
Phía sau Trương Trường Ngôn là quyền thần lớn nhất vương triều này, Trương thừa tướng, cùng với mẫu thân quốc triều, Trương hoàng hậu.
Bản thân hắn chính là con mồi tốt nhất, à không, là đối tác.
Trương Trường Ngôn vừa mới nhận được "giấy nợ", thấy vậy khẽ giật mình.
Không biết vì sao Dung Chiêu nhìn hắn như vậy... có cảm giác sởn gai ốc, giống như là thợ săn nhìn con mồi sa vào bẫy...
Hắn lắc đầu, bỏ qua ý niệm kỳ quái này.
Sự tình đã định, tâm tình Trương Trường Ngôn rất tốt, tầm mắt đặt trên mặt Dung Chiêu, lại hơi sửng sốt.
Dung thế tử thật đúng là đẹp mắt.
Làn da như ngọc, mi thanh mục tú, mắt phượng hơi nhếch, khóe miệng mang nụ cười, trên trán có một nốt ruồi đỏ, tiên khí lượn lờ.
Không hiểu sao tai Trương Trường Ngôn đỏ lên.
Hắn lớn hơn Dung Chiêu hai tuổi, bây giờ mười chín, mặc dù chưa định hôn, nhưng tiếp xúc qua không ít nữ nhân, Dung Chiêu là một nam tử... nhưng so với những nữ nhân kia còn đẹp hơn!
Dung Chiêu dùng quạt xếp vỗ vỗ bả vai Trương Trường Ngôn, cắt đứt tâm tư hắn.
Trương Trường Ngôn rất cao, cô hơi kiễng chân mới vỗ được, thanh âm mang theo một tia sầu lo: "Trương huynh, gần đây hỗ trợ trông chừng giúp ta một chút, ta sợ có người ngăn cản Phúc Lộc Trang phát triển."
Trương Trường Ngôn thu hồi tầm mắt, ngơ ngác nhìn Dung Chiêu, trừng mắt: "Ai dám?!"
Dung Chiêu tươi cười càng thêm sáng lạn, thu tay về, thanh âm ôn hòa: "Ta cũng chỉ là lo lắng, vì Phúc Lộc Trang, Trương huynh nhớ chú ý nhiều một chút, một khi có tình huống gì phải ra tay ngay lập tức, nên ngăn cản thì lập tức ngăn cản. Nếu không Phúc Lộc Trang phát triển không nổi, đầu tư của ta cùng với hai vạn lượng của Trương huynh đều trôi theo dòng nước..."
Trưng Trường Ngôn vỗ naưc. oán hân nói: "Nhất đỉnh nhất định " Ai cũng không thể ngăn cản Phúc Lộc Trang phát triển!...
Rời khỏi Phúc Lộc Trang đã là giới nghiêm, nhưng mấy năm nay mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, quản lý cũng không nghiêm khắc, bằng không tối nay cũng sẽ không náo nhiệt đến đầu giờ Hợi mới tan cuộc.