Chương 522:
Chương 522:Chương 522:
Người nọ càng giống một người tàng hình, chỉ im lặng đứng sau Cẩn vương, không có một chút âm thanh.
Bùi Hoài Bi thấy cô đi vào, lập tức đứng lên, ánh mắt phát sáng.
Dung Chiêu đi tới trước mặt hắn, khách khí cười nói: "Không biết Cẩn vương tìm ta có chuyện gì? Cẩn vương vừa mới hồi kinh, đang lúc bận rộn sao còn bớt chút thời gian tìm ta?"
Bùi Hoài Bi mím môi, nhìn cô: "A Chiêu..."
Trên mặt Dung Chiêu thủy chung lộ ra nụ cười khách khí.
Thanh âm Bùi Hoài Bi khàn khàn: "Ngươi có thể xem ta là Vô Danh, ta vẫn là Vô Danh."
Dung Chiêu nhìn hắn.
Bùi Hoài Bi cũng nhìn cô, sâu trong đáy mắt là nỗi bi thương không thể hóa giải.
Hắn ở Mã Châu ngày nhớ đêm mong, sau khi trở về vừa thoát khỏi giám thị cũng chỉ muốn gặp cô, nhìn cô có khỏe hay không...
Đáng tiếc cô gần đây đều không ra khỏi cửa, Bùi Hoài Bi không có biện pháp nhìn từ xa, cũng chỉ có thể hẹn cô ra, tận mắt nhìn cô.
Hắn không sợ thái độ lạnh lùng của cô, chỉ sợ cô cười giả tạo, khách khí xa cách.
Dung Chiêu nhìn hắn hồi lâu, thở dài ngồi xuống.
Cô tự rót chén trà, giọng điệu thản nhiên: "Ngươi vừa mới trở về, Lộc Vương hẳn là đang nhìn chằm chằm ngươi?"
Thái độ cũng không khách khí chút nào.
Bùi Hoài Bi thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, đem bánh ngọt trên bàn đẩy về phía trước,"Đây là một loại bánh sữa ta nếm được ở nhà một bách tính Mã Châu, ngươi có lẽ sẽ thích, còn có mấy loại bánh ngọt Mã Châu hợp khẩu vị ngươi, đáng tiếc không bảo quản được..."
Dung Chiêu cầm lấy một miếng bánh sữa nếm thử, đúng là vị chua ngọt mà cô rất thích.
Bùi Hoài Bi thấy cô ăn, trên mặt đều nhiễm ý cười, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Ta vừa mới gặp Quan đại nhân cùng Mạnh đại nhân, Lộc Vương cho dù tra được ta đến Phúc Lộc Hiên cũng chỉ cho là ta đi gặp bọn họ."
Ở Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu xuất hiện là việc quá đỗi bình thường. Cô tuyệt đối có thể che giấu dấu vết mình gặp Cẩn vương, điểm ấy Dung Chiêu và Bùi Hoài Bi đều biết.
Dung Chiêu gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Thật ra cô cũng chỉ thuận miệng hỏi, cô và hắn đều tin tưởng năng lực của đối phương.
Cô không hỏi hắn vì sao gặp Quan đại nhân và Mạnh đại nhân.
Bùi Hoài Bi chần chờ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi... Mấy tháng nay có khỏe không?"
Dung Chiêu ăn bánh sữa, uống một ngụm trà "Rất tốt."
Lại là trầm mặc.
Một lát sau, Bùi Hoài Bi mở miệng lần nữa: "Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi... có gì muốn hỏi ta không?"
Dung Chiêu dừng lại.
Lập tức, cô ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta hỏi ngươi, ngươi đều sẽ nói cho ta biết?"
Bùi Hoài Bi lập tức gật đầu, không chút do dự.
Dung Chiêu hơi nheo mắt lại, lập tức hỏi hắn: "Ngươi bị ám sát khẳng định có liên quan đến ba vị hoàng tử, bọn họ đều muốn lấy mạng ngươi, cũng muốn mượn ngươi đánh bại hai người kia. Cho nên sau khi sự việc xảy ra mới ảnh hưởng đến ba người bọn họ, hiện tại ta muốn biết, Cát gia và Bạch gia có phải thật sự thông địch hay không?"
Bùi Hoài Bi lắc đầu: "Không có, Lộc Vương muốn đem chuyện này giá họa cho Tam hoàng tử, Hoàng thượng muốn hai nhà Cát Bạch động thủ, Lộc Vương đoán được tâm tư Hoàng thượng, liền muốn mượn hai nhà này đánh bại Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử tự mình thoát ra được."
Hai nhà Cát Bạch khẳng định khó giữ, Bùi Ngọc tự mình thoát thân, không để Lộc Vương tính kế thành công, nhưng cũng tổn thất thảm trọng.
Hắn thật sự đã nói với cô mọi chuyện.
Dung Chiêu buông bánh sữa trên tay xuống, chăm chú nhìn hắn, dừng một chút, thoáng chần chờ.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn hỏi: "Người ám sát ngươi không quan trọng, ta muốn biết người Bắc Yến kia là bút tích của ai2"
Bùi Hoài Bi mím môi, rũ mắt, thanh âm nhẹ nhàng: "Do ta an bài."
Phía sau, nam nhân đeo mặt nạ vẫn luôn im lặng chợt biến sắc.
Hắn hiển nhiên không nghĩ tới Cẩn vương điện hạ ngay cả chuyện này