Chương 528:
Chương 528:Chương 528:
Cho dù hắn đăng cơ muốn miễn chết cho Dung Chiêu, nhưng văn võ cả triều sẽ đồng ý sao?
Nữ tử vào triều làm quan là chuyện chưa từng có!
Dung Chiêu mỉm cười: "Ta biết."
Bùi Khâm tán thưởng cô, trong lòng cô biết rõ.
Nhưng loại tán thưởng này dựa vào việc cô là nữ nhân, Bùi Khâm vẫn ủng hộ cô vô điều kiện, nhưng hắn chỉ là ủng hộ Ngũ hoàng tử phi tương lai trong lòng hắn.
Cho nên một khi có xung đột, hắn sẽ không có khả năng ủng hộ cô vô điều kiện.
Bùi Khâm tức giận đến run tay, lông mày của hắn nhíu chặt, ánh mắt hết sức phức tạp: "A Chiêu, ngươi là người thông minh, ta nghĩ không ra ngươi vì sao muốn vào tử cục này?"
Đây là điều hắn có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Dung Chiêu nhìn hắn, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt không gợn sóng, thanh âm bình tĩnh: "Nếu ta vào triều, có thể giúp Hoàng thượng gom được thêm nhiều bạc, trận chiến này có lẽ sẽ kết thúc sớm một chút, có thể bớt chết thêm vài người."
Bùi Khâm ngẩn ra, vẻ giận dữ trên mặt trong nháy mắt biến thành kinh ngạc.
Hắn nghĩ tới rất nhiều lý do, thậm chí nghĩ tới "dục vọng quyền lực" của Dung Chiêu...
Lại không nghĩ tới là bởi vì lý do đơn giản như thế!
Chỉ vì chiến tranh kết thúc sớm sẽ có ít người chết hơn?
Trong nháy mắt, Bùi Khâm đột nhiên nghĩ đến nguyện vọng vào đêm Nguyên Tiêu của Dung Chiêu...
Cầu cho người thân và bằng hữu của ta đều ở đây, cầu cho năm tháng tốt đẹp còn mãi, cầu cho trời yên sông lặng, cầu cho bách tính an cư, cầu cho người người sinh ra bình đẳng.
Bùi Khâm nhìn cô, sửng sốt thật lâu.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình không bằng Dung Chiêu, từ sau khi Vĩnh Minh Đế quyết định khai chiến, hắn, thậm chí hai hoàng huynh của hắn, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ làm thế nào để cho mình không bị tổn thi/ng †ronag cuêc chiến nàv làm thế nàn mướn chuvên này án chế hai người khác...
Chưa bao giờ có ai nghĩ đến sẽ chết bao nhiêu người, có bao nhiêu gia đình vì vậy mà phải di tản, có bao nhiêu đứa con mất cha, thê tử mất trượng phu?
Đi kèm với chiến sự là đói khát khắp nơi.
Hắn là Ngũ hoàng tử, là người cạnh tranh vị trí thái tử.
Dung Chiêu chỉ là một nữ tử, nhưng trong lòng cô mang thiên hạ.
Dung Chiêu ngồi ở đối diện, vẻ mặt điềm tĩnh, khẽ rũ mắt, trong mắt không một gợn sóng, mặt không đổi sắc giống như Thái Sơn áp đỉnh. Mi tâm một nốt ruồi đỏ, rõ ràng là tiên nhân không nhiễm bụi trần, nhưng trong lòng lại mang thiên hạ.
Giống như kiếp này là vì xuống trần độ kiếp.
Dung Chiêu thấy hắn không nói lời nào, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Ngũ điện hạ, nhật báo đã phát ra, Hoàng thượng cùng văn võ cả triều đều đã thấy, ta hi vọng điện hạ đừng ngăn cản ta..."
Bùi Khâm mạnh mẽ đứng lên, thở ra một hơi, thanh âm khàn khàn: "Ta nhất định sẽ ngăn cản, ta biết lòng ngươi mang thiên hạ, ngươi muốn phát cháo hay quyên tiền gì đó tùy ngươi, nhưng vào triều làm quan tuyệt đối không được."
Hắn dừng một chút, lẩm bẩm: "Ngươi hiện tại đã đủ nguy hiểm, ta không thể nhìn ngươi vạn kiếp bất phục."
Nói xong, hắn vung ống tay áo sải bước rời di.
Dung Chiêu nhìn bóng lưng hắn, thở ra một hơi thật dài.
Thật ra Bùi Khâm rất quan tâm cô, đáng tiếc hắn vẫn không tin cô có năng lực đối phó được tất cả. ...
Ngày thứ hai đại triều hội.
Điều binh khiển tướng, đại quân chưa động, lương thảo đi trước, trên triều mỗi ngày đều loạn như nồi cháo heo, hôm nay là chuyện này, ngày mai là chuyện kia.
Lúc thì là quan điểm mâu thuẫn về chiến tranh, lúc thì là tranh đấu giữa các đảng phái của ba vị hoàng tử...
Mỗi lần họp triều là một lần cãi nhau.
Vĩnh Minh Đế lại nghe báo cáo nói không có tiền, nhưng Lục bộ làm việc đều cần tiền, hơn nữa còn cần rất nhiều, Hộ bộ lại không lấy ra được nhiều tiền như vậy, các bên bắt đầu cãi cọ. Vĩnh Minh Đế trong đầu đều là chữ này, đột nhiên hắn mở miệng: "Chư vị ái khanh cảm thấy trẫm chiêu An Khánh Vương thế tử vào Hộ bộ thì thế nào?"