Chương 534:
Chương 534:Chương 534:
Điều này làm cho tâm tình Từ thượng thư không tốt.
Nhưng người để tâm Dung Chiêu được khen thật ra chỉ là số ít, càng có nhiều người để tâm đến Hoàng thượng khen ngợi Cẩn vương...
Phải biết rằng, tuy nói thế lực Cẩn vương yếu nhất, nhưng hắn là con trai của tiên thái tử, còn là một trong hai vị được phong vương.
Trên cao, Vĩnh Minh Đế lại nói: "Lúc này xuất binh cần có người lĩnh quân, chư vị cho rằng ai thích hợp?"
Lương thảo đã vận chuyển, kế tiếp chính là phát binh, hai ngày này đại quân sẽ xuất chinh.
Hiện tại phải chọn ra người lĩnh quân.
Tướng quân đương nhiên không ít, bộ hạ cũ của Dung gia là Trấn An tướng quân Dương tướng quân đã được chọn, còn có An Bắc tướng quân đang ở biên quan đều là chủ lực đánh trận.
Nhưng còn thiếu một người dẫn đầu, cũng chính là người có thân phận cao có thể trấn áp được địa bàn.
Bên dưới tự nhiên nghị luận sôi nổi, cũng có người xin lệnh.
Lúc này Bùi Khâm hít sâu một hơi, bước ra khỏi hàng: "Phụ hoàng, nhỉ thần nguyện đi tới Yến Vân thu phục thất địa, đánh phục Bắc Yến!"
Đừng nói là triều thần, ngay chính Vĩnh Minh Đế đều ngồi thẳng người.
Ngũ hoàng tử Bùi Khâm lại muốn dẫn quân xuất chinh?
Có người lập tức phản đối, cũng có người ra sức ủng hộ.
Dung Chiêu thần sắc bình tĩnh, mặc dù là quan tam phẩm nhưng cô ẩn mình trong đội ngũ quan viên, thập phần an tĩnh.
"Hoàng tử điện hạ thân phận tôn quý, sao có thể đi biên quan?"
"Chính bởi vì hoàng tử điện hạ thân phận tôn quý mới càng có thể cổ vũ sĩ khí, vì sao phải ngăn cản?"
"Ngũ điện hạ cũng chưa ra chiến trường bao giờ."
"Nhưng công phu cưỡi ngựa bắn cung của Ngũ điện hạ rất tốt, hơn nữa đánh giặc tự có tướng sĩ, Ngũ điện hạ trấn thủ là được."...
Trên triều cãi nhau ỏm tỏi.
Vĩnh Minh Đế nhìn Bùi Khâm, cái khác không nói, có hoàng tử đi trấn thủ, quả thật rất có thể cổ vũ sĩ khí. nước dốc sức, trẫm đồng ý."
Triều thần bên dưới hai mặt nhìn nhau.
Bùi Khâm quỳ xuống dập đầu, khuôn mặt rắn rỏi nghiêm túc: "Phụ hoàng, nhỉ thần có một chuyện muốn nhờ."
"Nói đi." Vĩnh Minh Đế mở miệng.
Bùi Khâm hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Dung Chiêu, thanh âm nhẹ nhàng: "Cầu phụ hoàng đáp ứng nhi thần một chuyện... đợi nhi thần khải hoàn, tha thứ tội lỗi của một người."
"Người nào?"
Bùi Khâm lắc đầu, dập đầu càng mạnh: "Cầu phụ hoàng đáp ứng!"
Vĩnh Minh Đế lại trầm ngâm, sau đó gật đầu: "Trẫm đồng ý."
Cũng không phải đại sự gì, không phải là miễn tội cho một người thôi sao?
Hắn chỉ cho là người quan trọng bên cạnh Bùi Khâm, thậm chí là Trịnh phi lại phạm vào tội lớn gì đó, muốn Bùi Khâm dùng quân công để miễn tội.
Nếu quả thật có thể khải hoàn, thu hồi Tam Châu, đánh phục Bắc Yến, đây đều là việc nhỏ.
"Tạ phụ hoàng!" Bùi Khâm vui vẻ.
Dung Chiêu rũ mắt, không nói lời nào...
Ngũ hoàng tử Bùi Khâm được phong làm An vương, ngày 4 tháng 3 mang binh xuất chinh.
Tin tức chấn động kinh thành.
Hắn chỉ có thời gian ba ngày chuẩn bị, cả ngày bận bịu, Dung Chiêu tối ngày ba tháng ba ở đại doanh ngoại ô kinh thành nhìn thấy Bùi Khâm.
"Ngươi đến rồi." Bùi Khâm mặc áo giáp, tóc buộc cao, không giống bình thường nhưng cười rộ lên vẫn rạng rỡ như trước.
Dung Chiêu mỉm cười: "An vương mời sao có thể không đến?"
Bùi Khâm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "A Chiêu, đợi ta chiến thắng trở về sẽ cầu phụ hoàng tha thứ cho tội khi quân của An Khánh Vương phủ."
Dung Chiêu lắc đầu, thở dài: "Ngươi không nên đi, ngày đó người ủng hộ ngươi đi đều là người của Lộc vương và Tam hoàng tử."
Thời điểm hoàng tử đoạt đích, chạy ra ngoài đánh trận thật sự rất nguy hiểm. không tốt, vạn nhất hắn xuất chinh ở bên ngoài, Vĩnh Minh Đế... Hắn không đuổi kịp, sẽ lỡ mất tiên cơ!
Bùi Khâm nhìn cô thật sâu, tựa hồ muốn khắc cô vào đáy lòng, thanh âm khàn khàn: "Ngươi hiện giờ vào triều làm quan, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ngươi, một khi sự việc bại lộ, phụ hoàng tất nhiên tức giận, ta muốn dùng quân công đổi lấy an toàn cho ngươi."