Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết (Dịch Full)

Chương 564 - Chương 564:

Chương 564: Chương 564:Chương 564:

Mà Dung Chiêu thì lại đang bận rộn chuẩn bị cho sản nghiệp quan trọng nhất của cô.

Ngự thư phòng.

Vĩnh Minh Đế mang theo hoang mang khó hiểu mở miệng: "A Chiêu, kế hoạch này của ngươi quá phức tạp, trẫm có vài chỗ không rõ lắm, ngươi giải thích cặn kẽ lại cho trẫm."

Dung Chiêu cung kính nói: "Mời Hoàng thượng nói."

Vĩnh Minh Đế đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại hai thái giám được tín nhiệm nhất ở bên trong hầu hạ, có thể thấy được tính riêng tư của cuộc nói chuyện này.

Vĩnh Minh Đế chần chờ: "Việc làm ăn này của ngươi là... tiền trang?"

Dung Chiêu lắc đầu, lộ ra nụ cười: "Không, cái này gọi là ngân hàng, ngân hàng Đại Nhạn."

Cô bưng chén trà lên uống một ngụm, bên cạnh bày điểm tâm, thân thể cô thoáng thả lỏng, để cho mình bảo trì trạng thái thoải mái, thuận tiện để đào hố thời gian dài...

À không, là trình bày khái niệm cùng với tìm kiếm nhà đầu tư thiên thần.

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Ngân hàng Đại Nhạn? Nhưng trẫm thấy nghiệp vụ này rất giống tiền trang."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Nếu là tiền trang thì không hẳn là không thể."

Tiền trang đương thời đều thuộc về thế gia cực lớn, tỷ như Dung Chiêu muốn đổi ngân phiếu sẽ đi Vĩnh Nghiệp tiền trang, tiền trang này thuộc về kinh thành thế gia, Đặng gia.

Cũng chính là nhà mẹ của Đặng Thường Nam.

Tiền trang đều ở trong tay đại thế gia, người bình thường không dám nhúng tay.

Dù sao tiền trang là nơi bọn họ gửi tiền, đem ngân lượng đổi thành ngân phiếu, khi cần lại mang ngân phiếu đổi thành ngân lượng.

Liên quan đến ngân lượng, người không có bản lĩnh tuyệt đối không làm được.

Mà khi đổi ngân phiếu cũng phải đưa tiền cho tiền trang, tương tự như nhí bản quản. Tiền trang cũng không thể giữ tiền không công cho các ngươi a?

Người cần đến ngân phiếu đều không phải người bình thường, tiền trang bình thường cũng không dám làm mất tiền của bọn họ, tác dụng chính là hỗ trợ bảo quản ngân lượng.

Mấy năm nay bọn họ cũng có nghiệp vụ cho vay, có điều lợi tức giống như vay nặng lãi.

Tiền trang triều Đại Nhạn và tiền trang trong trí nhớ của Dung Chiêu không giống nhau, bởi vì tiền trang cũng không kiếm được nhiều tiền, cho vay cũng không nhiều, cho nên bọn họ còn kèm theo một sản nghiệp là... hiệu cầm đồ.

Dung Chiêu nếu như muốn mở tiền trang, Vĩnh Minh Đế ngược lại không phản đối.

Mượn cái này phát hành ngân phiếu, bảo quản tiền ở chỗ mình cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng Dung Chiêu lại lắc đầu, nhấn mạnh: "Ngân hàng là ngân hàng, tiền trang là tiền trang, Hoàng thượng có nhìn thấy mấy nghiệp vụ trên bản kế hoạch của ta không?"

Cô mở ra vài trang trong bản kế hoạch cho Vĩnh Minh Đế xem, đồng thời giải thích: "Đây là nghiệp vụ của ngân hàng, gửi tiền thì giống tiền trang, chỉ là tiền trang đổi thành ngân phiếu, khi rút cần đưa phí bảo quản."

"Nhưng ngân hàng thì khác, tiền để trong ngân hàng chỉ cần lấy phiếu gửi tiền, căn cứ vào số lượng tiền gửi, mỗi ngày có thể nhận được một ít lãi suất, nếu gửi định kỳ thì lãi suất càng cao."

Vĩnh Minh Đế nhíu mày: "Ngân hàng bảo quản bạc, nhưng lại cho người bảo quản tiền lãi?"

Dung Chiêu mỉm cười gật đầu: "Tiền của bọn họ để ở chỗ chúng ta, chúng ta cầm đi dùng, tương đương với mượn tiền của bọn họ, sao có thể không trả lãi?"

Vĩnh Minh Đế vẫn cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Cách này của ngươi có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bọn họ chỉ gửi tiền ở ngân hàng, lúc nào cũng có thể rút ra, nếu ngân hàng lấy dùng thì lấy gì trả lại cho bọn họ?"

Đây là điều Vĩnh Minh Đế không hiểu được.

Dùng lợi tức thu hút người ta gửi tiền, nhưng đợi đến khi đối phương rút tiền thì ngân hàng phải đưa cho bọn họ nhiều hơn số tiền gửi vào!

Dung Chiêu cười ôn hòa, thản nhiên nói: "Bọn họ không có khả năng cùng lúc rút hết tiền hơn nữa có lãi suất eẽế eá naười ađïi tiết kiêm định kỳ nửa năm, một năm. Có thể đảo đảm bọn họ trong vòng nửa năm, một năm sẽ không sử dụng số tiền này."

"Hoàng thượng, người xem nghiệp vụ cho vay này đi, ngân hàng cũng lấy tiền của người gửi tiết kiệm đem cho vay, tiền lãi cao hơn tiền lãi gửi tiền, có ra có vào, đây chính là thu nhập của ngân hàng."

Vĩnh Minh Đế lâm vào trầm tư.

Một lát sau, hắn hỏi: "Ngân hàng kiếm tiền bằng cách ăn tiền chênh lệch giữa lãi suất cho vay và tiền gửi?"

Dung Chiêu lại lắc đầu.

Cô lật kế hoạch sang trang khác, cười nói: "Ngân hàng cũng có bộ phận thương mại riêng, thần gọi nó là thị trường giao dịch."

Vĩnh Minh Đế càng hoang mang.

"Thị trường giao dịch là nơi do ngân hàng cung cấp, dùng để giao dịch hàng hóa lớn, giá cả ổn định. Tỷ như gần đây kinh thành thiếu lương thực, mỗi ngày đều có thương nhân vận chuyển lương thực vào kinh, lương thực của bọn họ ở kinh thành tìm bán cho người mua lớn, sau đó lại mua những hàng hóa bọn họ muốn mua ở kinh thành, vận chuyển đến nơi khác bán, cứ như vậy thương đội mới có lời." Dung Chiêu kiên nhẫn giải thích cho Vĩnh Minh Đế.

Vĩnh Minh Đế gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.

Hắn không hiểu rõ lắm chuyện kinh doanh, nhưng hắn có thể nghe hiểu lời giải thích của Dung Chiêu.

Huống hồ gần đây lương thảo đều bị người của Hộ bộ mua hết, thời gian trước thiếu tiền, mỗi ngày Từ thượng thư đều cằn nhằn lương thảo khó mua, giá cả lại đắt đỏ.

Dung Chiêu tiếp tục: "Thị trường giao dịch chính là nơi bọn họ có thể trực tiếp treo đơn mua bán hàng hóa lớn, sau khi vận chuyển hàng hóa tới, trực tiếp đưa lên thị trường giao dịch, các thương nhân khác và thương nhân bản địa có thể trực tiếp mua ở thị trường giao dịch, bọn họ bán xong hàng hoa lại mua hàng hóa cần thiết từ người khác, thị trường giao dịch sẽ rút một phần doanh thu cực thấp từ chỗ người bán."

"Nếu còn cần hàng hóa khác, hoặc là mua bán lớn khác, bọn họ còn có thể ở thị trường giao dịch trao đổi, lập khế ước ngân hàng, được ngân hàng bảo lãnh. Nếu có một bên vi phạm hợp đồng, bên kia cũng có thể dựa theo khế ước từ ngân hàng lấy đi tiền ký quỹ thế chấp của bên vi phạm hợp đồng, ngân hàng sẽ đảm bảo hợp tác cho bọn họ, bọn họ dựa theo tỷ lệ chia tiền hoa hồng cho ngân hàng." nhân giao dịch đều rất cẩn thận, phần lớn đều là mang theo hàng hóa trực tiếp mua bán và giao dịch.
Bình Luận (0)
Comment