Chương 575:
Chương 575:Chương 575:
Vĩnh Minh Đế mặt không chút thay đổi: "Trẫm đã cho ngươi mười vạn lượng rồi."
Không nói buổi đấu giá này rút tiền của hắn, bốn mươi vạn lượng kia hắn cũng đã cho được mười vạn.
Dung Chiêu: "... Còn lại mười tám vạn lượng, thần nghĩ như vậy, dù sao Hoàng thượng cũng không thiếu tiền, tiền này đặt ở tư khố của Hoàng thượng cũng phủi bụi, chờ ngân hàng khai trương và thị trường giao dịch mở cửa, lấy đầu tư cho ngân hàng hải mậu, có thể nâng cao tinh thần của mọi người, chúng ta mới có thể hoàn vốn nhanh hơn."
Vĩnh Minh Đế liếc nhìn cô một cái, tức giận nói: "Trẫm thiếu tiền."
Dung Chiêu vui vẻ rót trà cho hắn, hi hi ha ha nói: "Không sao, ngân hàng sẽ nhanh chóng kiếm lại cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ không thiếu tiền!"
Vĩnh Minh Đế: "..."
Hắn lười tranh cãi với Dung Chiêu, lại nói: "Giấy nợ cổ phần của ngươi viết xong chưa? Ngân hàng phải nhanh chóng khai trương, mặc dù có thương hội kiếm tiền, nhưng Hộ bộ vẫn nhập không bằng xuất, sắc mặt Từ thượng thư rất khó coi."
Dung Chiêu làm sao có thể chưa viết xong?
Cô lập tức lấy ra giấy nợ cổ phần đặt trước mặt Vĩnh Minh Đế: "Ở đây còn chưa điền tiền đầu tư, tên tuổi và số cổ phần."
Vĩnh Minh Đế phân phó: "Đi gọi Hộ bộ thượng thư tới, còn có Trương thừa tướng, Lộc vương, Cẩn vương, Tam hoàng tử, Thôi thái phó, Văn đại nhân, Quan đại nhân, Triệu đại nhân... bảo bọn họ mang theo con dấu."
Hắn một hơi gọi hết tên triều thần trong triều, ngân hàng là đại sự, không thể không coi trọng.
"Tuân lệnh."
Ngay sau đó, Vĩnh Minh Đế bắt đầu xem giấy nợ cổ phần, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hợp đồng và khế ước, chỉ cần liên quan đến cổ phần đều gọi là giấy nợ cổ phần, mọi người cũng dễ hiểu khái niệm này.
Một danh từ mới ra đời, chỉ cần mọi người chấp nhận là định nghĩa gì, chính là định nghĩa đó. Vĩnh Minh Đế xem xong, phân phó: "Những thứ khác không thành vấn đề, tiền cũng không thay đổi, cổ phần thì trẫm ba phần, Hộ bộ năm phần."
Hoàng thượng nhường 10% cổ phần cho triều đình!
Dung Chiêu không biết tại sao Hoàng thượng lại lựa chọn như vậy, có lẽ là lo lắng cho đế vương tương lai, hoặc có lẽ là lo lắng cho sự phát triển của triều đình...
Cô mặc kệ không hỏi tới, chỉ lặng lẽ điền vào con số này.
Đợi đến khi các vị đại thần đến, hợp đồng đã sửa xong, không có một chút vấn đề.
Đại môn ngự thư phòng đóng lại.
Đợi đến khi mở ra lần nữa đã là buổi chiều.
Dung Chiêu cầm giấy nợ cổ phần là người đầu tiên rời đi, cô phải đi chuẩn bị cho ngân hàng, thời gian này tương đối bận rộn.
Hộ bộ thượng thư Từ đại nhân cũng có việc, là người thứ hai rời đi.
Đi ra khỏi ngự thư phòng, lúc đi tới gần quảng trường cung môn, Dung Chiêu cầm trên tay bản hợp đồng không nặng nhưng lại cực kỳ quan trọng này...
Cô đột nhiên nở nụ cười.
Cười nhẹ một lúc, trực tiếp cười to hai tiếng.
Phía sau, Từ thượng thư còn đang suy tính chuyện ngân hàng, bị tiếng cười của Dung Chiêu làm cho hoảng sợ.
Lão bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Điên rồi sao? Cười to như vậy?
Dung Chiêu dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời.
Từ thượng thư đi lên vài bước, tò mò ngẩng đầu, lại hỏi: "Ngươi rốt cuộc đang cười cái gì? Có gì vui?"
Dung Chiêu nhìn bầu trời, hốc mắt hơi ướt, thanh âm lại tràn đầy ý cười: "Ta cười thanh kiếm Damocles* treo trên đầu ta cuối cùng cũng biến mất."
*Damocles là một nhân vật xuất hiện trong một giai thoại, thường được gọi là "thanh kiếm của Damocles", ám chỉ đến mối nguy hiểm sắp xảy ra và luôn hiện hữu mà những người nắm quyền phải đối mặt.
Nói xong, cô thu hồi tầm mắt, cười sải bước đi về phía cửa cung.
Ống tay áo tung bay, bóng lưng tiêu sái, quan phục mặc ở trên người ô dường như/ có thêm khí khái. Bóng lưng kiên định, từng chút một biến mất. Từ thượng thư sững sờ nhìn bầu trời, hồi lâu mới nói: "Kiếm gì? Kiếm ở đâu?"