Chương 581:
Chương 581:Chương 581:
"Ta muốn tiết kiệm tiền lương hưu của mình."
"Ngươi yên tâm sao?"
Ngân hàng Đại Nhạn thuộc về triểu đình, có Hoàng thượng và Dung thế tử bảo đảm, khẳng định sẽ không xảy ra sai lầm gì, hơn nữa bọn họ vì xây ngân hàng xuất ra một trăm vạn lượng, có thể để mắt hai ba mươi lượng bạc của ta sao?"...
Tiếng pháo kết thúc, cửa lớn ngân hàng Đại Nhạn chính thức mở ra.
Dung Chiêu, Hộ bộ Từ thượng thư, giám đốc ngân hàng Đại Nhạn chỉ nhánh kinh thành Ngu Hoài, phó giám đốc Xa Kỳ Thịnh, phó giám đốc Lâm Vận, năm người đi song song, Dung Chiêu đi ở chính giữa.
Bọn họ vừa đi ra, đường cái náo nhiệt ồn ào nhất thời yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn về phía bọn họ.
Dung Chiêu cười nói: "Hoan nghênh chư vị tham gia buổi lễ khai trương ngân hàng Đại Nhạn, cũng cảm tạ chư vị ủng hộ ngân hàng Đại Nhạn, bên cạnh ta là Hộ bộ Thượng thư Từ đại nhân, cùng với..."
Cô giới thiệu người bên cạnh cho dân chúng.
Từ thượng thư tuy rằng không ưa Dung Chiêu, nhưng lúc này trên mặt cũng tươi cười, bộ dáng thập phần hòa khí.
Giới thiệu xong, Dung Chiêu đi thằng vào vấn đề: "Ngân hàng Đại Nhạn là sản nghiệp mà Hoàng thượng và văn võ cả triều đều rất quan tâm, cũng là nơi Dung Chiêu nguyện ý dốc hết tất cả, chỉ cầu ngân hàng Đại Nhạn tồn tại có thể làm cho triều đình và dân chúng sống tốt hơn."
"Hay lắm!"
Nghe Dung Chiêu nói, lúc này có người trầm trồ khen ngợi.
Nhất thời, những tiếng tán thưởng vang lên.
Người cổ đại đều chú trọng thanh danh, thanh danh Dung Chiêu không thể nghỉ ngờ cực kỳ tốt, mọi người đều biết Dung Chiêu là vì dân chúng làm việc, rất quan tâm dân chúng.
Cho nên lúc này cô nói ra lời như vậy, sẽ không làm cho người ta cảm thấy cô là đang mua danh chuộc tiếng, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy cô vì nước vì dân, tấm lòng son sắt cực kỳ khó có được.
Thấy vậy, Dung Chiêu cười giơ tay ổn định trật tự.
Dung Chiêu lại nói: "Ta biết chư vị vẫn còn nghỉ ngờ ngân hàng, nhưng đâv là sản nahiên của triều đình. là mêt trona những biểu hiên của triều đình vì nước vì dân, Hoàng thượng tín nhiệm Dung Chiêu, giao cho Dung Chiêu phụ trách."
"Ta có thể hứa hẹn, chỉ cần một ngày ta còn sống, ngân hàng Đại Nhạn vĩnh viễn không quyt tiền dân!"
"Hay lắm!"
"Dung thế tử, chúng ta tin tưởng ngươi."
"Chúng ta cũng tin tưởng ngân hàng Đại Nhạn, tin tưởng Hoàng thượng."...
Ngay từ đầu nhật báo đã giới thiệu ngân hàng Đại Nhạn thuộc về triều đình, nhưng lại không hoàn toàn do triều đình quản lý, trong cổ phần còn có Dung Chiêu cùng Vĩnh Minh Đế.
Quân vô hí ngôn, Hoàng đế muốn làm minh quân giữ lời, muốn không để lại tiếng xấu vạn năm thì nhất định phải thực hiện hứa hẹn.
Cho dù Hoàng đế qua đời, tân đế là huyết mạch của hắn cũng phải kế thừa hứa hẹn của tiên đế, đây là điều mấy ngày trước nhật báo có viết, ngân hàng Đại Nhạn thiên thu vạn đại, mỗi một đời Hoàng đế đều sẽ kế thừa 30% cổ phần, cũng sẽ kế thừa hứa hẹn.
Con nối nghiệp cha, từ xưa đến nay đều là như thế.
Dung Chiêu bây giờ còn trẻ, có cô ở đây, gửi tiền vào ngân hàng Đại Nhạn cũng không sợ.
Hơn nữa, ngân hàng còn cho vay.
Nếu thật sự tất cả đều là mưu đồ, vậy cũng không dám bỏ tiền ra như vậy.
Dung Chiêu nói vài câu hứa hẹn, dân chúng đã một mực tin tưởng, cho dù bỏ tiền cả đời tích cóp cũng không e ngại.
Từ thượng thư nghiêng đầu nhìn Dung Chiêu, có chút khó hiểu.
Lão sửng sốt khi đột nhiên chứng kiến sức ảnh hưởng của Dung Chiêu, nhưng rất nhanh lại càng sửng sốt với chính Dung Chiêu.
Lão không rõ Dung Chiêu vì sao muốn ôm toàn bộ ngân hàng Đại Nhạn trên người mình?
Nếu thật sự xảy ra sự cố, Dung Chiêu khó thoát tội.
Ngân hàng Đại Nhạn và quốc trái tuyệt đối không thể phạm sai lầm, bất kỳ người nào cũng không thể tiếp nhận việc này, cũng không có bất kỳ người nào dám tiếp nhận.
Rõ ràng Dung Chiêu đã dựa vào thương hội được Vĩnh Minh Đế sủng