Chương 591:
Chương 591:Chương 591:
Thời điểm từng tin tức truyền về kinh thành, văn võ cả triều đều vì vậy mà khiếp sợ, lúc này lại nhìn Dung Chiêu, ánh mắt của bọn họ càng thêm phức tạp.
Vốn tưởng rằng khó có thể hoàn thành, vốn tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện, không ngờ lại thuận lợi như thế, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Vận dụng sức mạnh của các thế gia, thương nhân và hương thân địa phương, ngân hàng không tiếc tiền, mọi việc đều thuận lợi không thể tưởng tượng.
Còn có chuyện gì Dung Chiêu không làm được hay không?
Trương thừa tướng gần đây cũng không gây sự với Dung Chiêu, tuy rằng gặp mặt vẫn xụ mặt như trước, nhưng lúc Dung Chiêu nói chuyện, lão lại an tĩnh như gà.
Dù sao, con trai lão còn bởi vì Dung Chiêu mà có được thành tựu bên ngoài.
Hơn nữa con đường này, trăm lợi không một hại.
Vĩnh Minh Đế ở trên triều khen ngợi Dung Chiêu, xuống triều lại gọi cô tới ngự thư phòng.
"Dung đại nhân, đây là trà Hoàng thượng thích nhất, năm nay tổng cộng chỉ tiến cung hai lạng, Hoàng thượng ai cũng không nỡ cho, cũng chỉ pha cho mình Dung đại nhân..."
Hộ bộ Thị lang Dung Chiêu tuyệt đối là người được sủng ái nhất!
Dung Chiêu cũng cười: "Tạ Hoàng thượng, vậy thần xin phép nếm thử."
Cô thưởng thức một ngụm, lập tức khen ngợi: "Trà ngon!"
Vĩnh Minh Đế trêu chọc cô: "Nếu ngươi uống ít một chút, trẫm còn tin là ngươi đang phẩm trà, ngươi chết khát hay sao?"
Dung Chiêu vẻ mặt giảo hoạt, lần này không che giấu uống thêm một ngụm,"Hoàng thượng biết thần khát còn đùa thần như vậy?"
Vĩnh Minh Đế bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn chân thành cảm thán: "Ngân hàng Đại Nhạn đang mở rộng, quốc trái càng bán càng nhiều, quốc khố không thiếu tiền, con đường Nam Bắc kia của ngươi cũng đang xây dựng. Dung Chiêu, ngươi mặc dù còn trẻ, nhưng vác thước là rư*ng cât auấc aia" Nếu tất cả triều thần đều giống Dung Chiêu, Vĩnh Minh Đế sẽ thư thái biết bao?
Thần tài, tuyệt đối là thần tài.
Dung Chiêu một chút cũng không xấu hổ, ngược lại nghiêm mặt nói,"Hoàng thượng, thần ngày đó đề cập qua giảm thuế và hủy bỏ lao dịch, không biết bây giờ có phải là thời cơ?"
Vĩnh Minh Đế nhìn cô. ...
Ngày 30 tháng 5 năm Vĩnh Minh thứ 26.
Lúc này phương bắc còn đang đánh trận, các nơi cũng đang cố gắng tăng tốc tu sửa tuyến đường Nam Bắc.
Ngày hôm đó, triều đình hạ công văn...
Mùa hè năm nay, giảm thuế, miễn lao dịch...
Từ Châu.
Lôi Nhị gần đây đều đang tu sửa đường Nam Bắc, hôm nay kết thúc công việc, hắn cùng các hán tử trong thôn cùng nhau về nhà, bước chân khoan khoái nhẹ nhàng.
Ngày xưa sửa đường đều là lao dịch, cực khổ còn không có thu nhập, gặp phải quan viên hà khắc tới ăn cũng không đủ no.
Nhưng lần này thì khác.
Hiện tại thương nhân cùng thế gia nhận thầu sửa đường, hơn nữa cứ mười dặm lại có một người nhận thầu.
Nếu người nhận thầu này không tốt, cho tiền công quá ít, hoặc là chất lượng bữa ăn quá kém, bọn họ sẽ trực tiếp đi đến chỗ người nhận thầu khác.
Người nhận thầu của Lôi Nhị vốn cho hắn ba mươi văn một ngày, một tháng là chín đồng, giá này xem như rất tốt, cho nên lao động cường tráng xung quanh đều tới phụ giúp.
Nhưng người nhận thầu bên cạnh cho tới năm mươi văn!
Đây là giá trên trời, bọn họ vốn chuẩn bị chạy sang chỗ khác, người nhận thầu vì nôn nóng muốn lấy được giấy phép sản xuất xi măng, cũng tăng cho bọn họ năm mươi văn, còn quản cơm.
Đoạn đường này gần nhà, bọn Lôi Nhị vẫn ở chỗ này tiếp tục làm việc.
Tuy rằng mệt chết đi được, nhưng nghĩ đến thu nhập, chút mệt mỏi này cũng không tính là gì.
Người nhận thầu nói, chờ đoạn đường này sửa xong sẽ để cho bọn họ nữa, giảm xuống còn bốn mươi văn.