Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết (Dịch Full)

Chương 598 - Chương 598:

Chương 598: Chương 598:Chương 598:

Nhưng cô sẽ không giải thích cho bất luận kẻ nào.

Cô sẽ không thua lỗ, còn có thể thả ra vô số giấy nợ.

Khuyết điểm duy nhất chính là, đại khái trong vòng năm năm, chủ nợ đều sợ cô chết.

Vĩnh Minh Đế không biết suy nghĩ trong lòng cô, lông mày vẫn nhíu chặt: "Những sản nghiệp trên danh nghĩa của ngươi đều có thể kiếm tiền, sao có thể không gom được một phần ba tiền đầu tư? Cần gì phải mạo hiểm như vậy?"

Dung Chiêu cười nói: "Cũng không mạo hiểm, Hoàng thượng, hải mậu chắc chắn sẽ thành công.

Vĩnh Minh Đế nhíu mày.

Một lát sau, hắn nói: "Dù sao là ngươi bày ra, ngươi phải thu thập cục diện cho trẫm."

Tuy rằng hiện tại quốc khố có rất nhiều tiền, tiền của ngân hàng hắn cũng có thể điều hành không ít, Đại Nhạn triều hiện tại đánh trận không thiếu tiền.

Nhưng cục diện thật sự rất phức tạp và hỗn loạn, đừng nói hắn, cho dù là toàn Hộ bộ cùng triều đình cũng không dám đảm nhận ngân hàng và thị trường giao dịch.

Chỉ có thể để Dung Chiêu thu thập tốt cục diện này.

Mà một khi sụp đổ, thật sự rất dọa người, Vĩnh Minh Đế đau đầu xoa xoa mi tâm. ....

Dung Chiêu rời khỏi ngự thư phòng liền đi Hộ bộ.

Bởi vì chuyện ngân hàng, Dung Chiêu thường phải "đi công tác", căn bản không ở kinh thành, tự nhiên không cần suy nghĩ có cần đi làm hay không.

Thậm chí cho dù cô ở kinh thành cũng thường xuyên không đến Hộ bộ, không vào triều sớm.

Vĩnh Minh Đế không nói, những người khác còn có thể nói cái gì?

Từ thượng thư ngược lại rất oán hận, nhưng chung quy không tiện nói, chỉ ám chỉ Hoàng đế hai lần, đối phương trực tiếp làm ngơ, lão có thể làm gì được?

Trước khi Dung Chiêu vào Hộ bộ, Hộ bộ ai nấy đều bận rộn xoay tiền. . bận rộn đếm tiền!

Từ thượng thư lúc này đang xem sổ sách, càng xem càng kinh hãi,"Nhiều tiền như vậy!"

Quan viên Hộ bộ trên mặt lộ ra nụ cười: "Đúng vậy, hiện tại tiền trong quốc khố đã chạm tới con số trước nay chưa từng có, ngân hàng Đại Nhạn của Dung đại nhân quả thật lợi hại."

Từ thượng thư theo bản năng gật gật đầu.

Còn không lợi hại?

Ngân hàng chạy đến đâu, quốc khố thu tiền đến đó, nếu tiếp tục như vậy, quốc khố có khi nào nhét không nổi hay không?

Nghĩ đến hình ảnh kia, Từ thượng thư theo bản năng nhếch miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Không quan tâm lão ghét Dung Chiêu đến đâu, là một Thượng thư nghèo khổ quanh năm bị người ta đòi tiền, lão rất muốn nhìn thấy hình ảnh kia.

Có một chủ sự cảm thán: "Còn hải mậu kia nữa, còn chưa thấy bóng dáng đã có nhiều người ném tiền đầu tư, lúc này mới bao lâu mà mười chiếc thuyền sắp đầu tư hết rồi, tám triệu lượng đó!"

Một người khác cười nói: "Người cẩn thận như ngươi còn đầu tư, người bên ngoài sao có thể không đầu tư chứ?"

Hắn nhìn Từ đại nhân, lại nói: "Thiệt hại do Dung đại nhân gánh vác, Hộ bộ chúng ta chỉ cần thu tiền là được."

Hải mậu có thành công hay không cũng không liên quan đến Hộ bộ.

Dù sao cũng có Dung Chiêu gánh vác.

Quả nhiên, Từ thượng thư cười càng thêm vui vẻ, ánh mắt híp lại thành một một đường thẳng, ngón tay gõ trên đầu gối.

Lão cảm thấy mình có thể nghỉ ngơi được rồi.

Quốc khố cuối cùng không thiếu tiền nữa!

Về phần gánh nặng trên người Dung Chiêu...

Vậy thì liên quan gì đến lão?

"Dung đại nhân đến rồi!"Có người chạy vào bẩm báo.

Dung Chiêu là Hộ bộ thị lang, nhưng hiện tại cũng là khách quý của Hộ bộ, rất nhiều người đều nhìn về phía cửa, bao gồm Từ thượng thư.

Rất nhanh, Dung Chiêu bước vào. nặng lớn, nhưng thoạt nhìn càng thêm tiêu sái ngang ngạnh, thập phần tự do.

Từ thượng thư nhịn không được ganh ghét nói: "Dung đại nhân hôm nay sao lại nhớ tới Hộ bộ? Quan viên Hộ bộ chúng ta chắc cũng đã nhiều ngày không gặp Thị lang đại nhân rồi."
Bình Luận (0)
Comment