Chương 612:
Chương 612:Chương 612:
Nhưng hiện tại cái giá hạ bệ An Khánh Vương phủ lại là toàn bộ triều Đại Nhạn!
"Không được, chuyện này không thể lộ ra ngoài, ta không chỉ phải làm bộ như không biết, còn không thể để Lộc vương tra ra... Không, Lộc vương đa nghỉ, nếu đã hoài nghỉ thì nhất định sẽ đoán được, ta phải bịt miệng hắn lại..." Trương thừa tướng lẩm bẩm.
"Cha?" Trương Trường Tri vẻ mặt mờ mịt. ...
Bùi Tranh có hoài nghỉ nhất định sẽ thăm dò.
Không tới vài ngày, hắn liền ở trên đường phố kinh thành chặn đường Dung Chiêu.
Dung Chiêu hành lễ, lộ ra nụ cười: "Lộc vương điện hạ."
Cô vẫn phong độ như trước, cho dù mặc áo mùa đông dày cũng không che dấu được phong hoa.
Lộc vương mời cô: "Hôm nay Dung đại nhân có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm không?"
Dung Chiêu vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu,"Ai nha, thật sự là không khéo, hôm nay ngân hàng Đại Nhạn có chuyện lớn cần hạ quan đi xử lý, còn phải đi Hộ bộ, thật sự là không có thời gian."
Gần đây người của các thế lực muốn tìm cô thật sự quá nhiều, Dung Chiêu đều một mực cự tuyệt.
Bây giờ cô đã có tự tin để cự tuyệt.
Cho dù là Lộc vương hôm nay, hay là Ninh vương hôm qua, cùng với người Trịnh gia lúc trước đều không làm gì được cô.
Lộc vương ngược lại cũng không tức giận, tựa hồ cũng không phải vì muốn lôi kéo cô mà đến.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm mặt và cổ Dung Chiêu, thanh âm thản nhiên: "Không sao, Dung đại nhân tiếp tục bận rộn chuyện của mình là được, bản vương chỉ là vừa lúc gặp được Dung đại nhân, chào hỏi vài câu."
Dừng một chút, hắn làm bộ lơ đãng nói một câu: "Dung đại nhân, bản vương vừa rồi từ xa nhìn thấy ngươi cứ ngỡ là nữ lang, thiếu chút nữa không nhận ra, thế tử thật là dung nhan xinh đẹp."
Một câu rất tùy ý, lại nhìn chằm chằm vào biểu cảm và ánh mắt của Dung Chiêu.
Nhi/na Dung Chiêt¡ không có dì khác thường chỉ khế nhí mày "Vâầv Lộc vương điện hạ lần sau đừng nhận sai."
Lộc vương nhìn cô thật sâu, sau đó mở miệng: "Dung thế tử, nếu muốn tìm bổn vương thì tùy thời đi Lộc vương phủ, bổn vương chờ ngươi."
Nói xong hắn lên xe ngựa, khoát tay, xe ngựa đi xa.
Lộc vương nhíu chặt mi.
Chẳng lẽ hắn đoán sai rồi? Dung Chiêu chỉ là có dung mạo như nữ tử?
Hắn thế nhưng nhìn không ra điểm dị thường!
Đã đến lúc tìm một đại phu xác định việc này rồi...
Sau khi xe ngựa rời đi, Tạ Hồng từ trên xe ngựa An Khánh Vương phủ bước xuống, cẩn thận mở miệng: "Thế tử?"
Dung Chiêu nhìn về hướng Lộc vương rời đi, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói thản nhiên: "Lộc vương phát hiện rồi."
"Chuyện gì?"
"Chuyện ta là nữ tử."
Đồng tử Tạ Hồng co rụt lại, sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa đứng không vững.
Dung Chiêu lại thập phần bình tĩnh, thậm chí còn cười cười. ...
Sau ngày Lộc vương thử Dung Chiêu, ngày hai mươi bảy tháng giêng năm Vĩnh Minh thứ hai mươi bảy.
Biên quan tám trăm dặm cấp báo...
An vương bị thương, nhưng tính mạng không đáng lo ngại, vào ngày hai mươi hai tháng giêng đã phối hợp với Trấn An tướng quân, dùng pháo đánh Bắc Yến trở tay không kịp, lại một lần nữa chiếm lĩnh Đan Châu.
Tin tức truyền về kinh thành, không khí căng thẳng của mùa đông lập tức thả lỏng xuống.
Tâm tình Vĩnh Minh Đế tốt hơn rất nhiều, hạ lệnh cho Công bộ tiếp tục chế tạo và nghiên cứu pháo.
Đồng thời, bởi vì chuyện thông địch lúc trước, tất cả quan viên Công bộ vẫn còn đang bị giám thị, bao gồm Cẩn vương Bùi Hoài Bi.
Về phần An vương, Vĩnh Minh Đế ban thưởng dược liệu, còn viết thư sai người mang đi biên quan.
An vương lúc này đang dùng chiêu lúc trước của Bùi Hoài Bi, rõ ràng là không có việc gì, lại không vội gửi tin tức về kinh, mà là để cho kinh thành loạn càng thêm loạn, bản thân hắn thì nghĩ biện pháp đánh một trận chiến hoàn mữ. Đem phiền toái ném lên đầu các thế lực trong kinh, hắn ngồi vững ở Điếu Ngư Đài.
Rất nhiều người đầu thầm khen ngợi An Vương hiện tại quả thật không tầm thường.