Chương 711:
Chương 711:Chương 711:
Bùi Hoài Bi thê lương.
Nhưng Vô Danh thoải mái lại thong dong.
Vô Danh là Dung Chiêu dạy dỗ.
Hắn muốn cả đời làm Vô Danh, nhưng Bùi Hoài Bi là số mệnh của hắn.
Giống như hắn không muốn sinh mà không có cha, nhưng hắn sinh ra đã ở Thái Bi Tự, gọi là Hoài Bi.
Dung Chiêu hít sâu một hơi, lại hỏi: "Lộc vương có biết chân tướng?"
Bùi Hoài Bi gật đầu, ánh mắt không gợn sóng: "Không chỉ Lộc vương biết, chỉ sợ tứ đại thân vương cũng đều biết, A Chiêu, ngươi biết mẫu thân ta chết như thế nào không?"
Tiên thái tử phi là sau khi thái tử qua đời mới bệnh chết.
Hắn không đợi Dung Chiêu trả lời đã tự hỏi tự đáp: "Mẫu thân ta yêu thương phụ thân, nhớ thương ta, làm sao có thể dễ dàng đi tìm cái chết? Nhưng khi mẫu thân tra được nguyên nhân cái chết của phụ thân, điều này làm cho người bất bình cùng thống khổ, người liền đem tin tức tiết lộ ra ngoài, muốn giải oan cho phụ thân ta..."
"Đến khi ta biết, mẫu thân đã chết, mà người nhận được tin tức của mẫu thân chỉ có tứ đại thân vương cùng vài bộ hạ của phụ thân. Mẫu thân chết, bộ hạ của phụ thân không bao lâu cũng chết."
Bùi Hoài Bi vẻ mặt trào phúng: "A Chiêu, ngươi hiện tại biết tứ đại thân vương vì sao phải chọn phe không?"
Tứ đại thân vương bốn người đứng bốn thế lực.
Vinh thân vương đứng Lộc vương, Du thân vương thân cận Trương thừa tướng, là đảng bảo hoàng, Nhạc thân vương đứng Ninh vương, Lộc thân vương đứng An vương.
Thật sự là hỗn loạn.
Dung Chiêu hiện giờ làm sao không rỡ?
Cô nói: "Vì bảo mệnh, cũng vì địa vị."
Bùi Hoài Bi gật đầu: "Đúng, bọn họ biết chân tướng, bọn họ cũng sợ hãi, phải trói mình vào một thế lực nào đó, đây kỳ thật không phải vì muốn làm lớn mạnh thế lực của hoàng tử, mà là vì lớn mạnh chính mình."
Vĩnh Minh Đế từ trước đến nay vô tình.
Đối với nhỉ tử còn có thể vô tình, huống chi là huynh đệ? Từ sau khi hắn đăng cơ, tứ đại thân vương mặt ngoài phong quang, kì thực như đi trên băng mỏng, không có tiền cũng không có quyền.
Mà muốn thay đổi, cũng chỉ có thể chờ tân quân thượng vị.
Đem vinh nhục của cả nhà cột vào người mà bọn họ ký thác hy vọng.
"Về phần Lộc vương... khi phụ thân ta còn sống, Bùi Ngọc còn nhỏ, Bùi Khâm vừa mới sinh ra không lâu, nhưng Bùi Tranh đã biết chuyện. Lúc đó bọn họ đều biết ca ca là Hoàng đế tương lai, không ai có dã tâm."
"Thang tiên sinh nói, Bùi Tranh khi còn bé rất thích phụ thân ta, luôn đi theo phụ thân ta, sau đó phụ thân ta đột nhiên qua đời, hắn bị Hoàng đế và mọi người đẩy lên phía trước."
"Có lẽ là nảy sinh dã tâm, cũng có lẽ là nảy sinh sợ hãi, hắn biến thành Lộc vương hiện tại, vì lên làm Hoàng đế, hắn đã điên rồi."
"Cho nên, chờ chứng cứ đưa đến kinh thành, chờ Hoàng đế biểu hiện thái độ muốn triệu An vương hồi kinh, hoặc là muốn triệu ta hồi kinh, hắn nhất định sẽ tạo phản."
Bùi Hoài Bi mím môi, gần từng chữ: "Bởi vì hắn biết Hoàng đế là ai, biết mình chỉ có một kết cục, hắn nhất định sẽ đánh cược."
Nếu như không có Dung Chiêu, hắn có lẽ sẽ giống như Lộc vương.
Phong mạ, lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Dung Chiêu nhìn hắn,"Nếu đoán không sai, chờ Triệu Du hồi kinh, Lộc vương sẽ giãy giụa lần cuối."
"Giãy dụa" ngoại trừ tạo ra càng nhiều hy sinh, không có bất kỳ tác dụng nào.
Lộc vương chết đi, đó là kết cục hắn xứng đáng có được.
Nhưng kinh thành tạo phản, không biết lại phải chết bao nhiêu người...
Dung Chiêu không ngăn được, cũng sẽ không ngăn cản.
Đây là ván cờ của Vĩnh Minh Đế cùng Lộc vương, thương vong này là do bọn họ đối đầu.
Cho dù là ai nhúng tay vào, đều có thể sẽ bị liên lụy, giảo sát.
Bùi Hoài Bi gật đầu.
Dung Chiêu: "Ngươi khi nào thì vào kinh?"
Lộc vương tạo phản, hắn nhất định phải chết.
Trương gia, Triệu gia đều hận chết Lộc vương, Hoàng thượng lại ở sau lưng kéo lưới lớn, chờ một lưới bắt hết Lộc vương đảng.