Chương 716:
Chương 716:Chương 716:
Cười rộ lên vẫn sáng sủa như trước.
Bùi Khâm: "Được rồi ta phải vào cung ngay bây giờ, A Chiêu hẹn gặp lại."
Hắn chạy tới giống như chỉ vì muốn gặp cô một lần, liếc mắt một cái liền đi.
Dung Chiêu mím môi, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng vẫn chưa chiêu An vương vào kinh, điện hạ mang theo một vạn binh sĩ trở về, có phải không ổn hay không?"
Bùi Khâm nghe được, quay đầu lại, thanh âm khô khốc: "Lộc vương dị động, phụ hoàng hôn mê, ta nhận được tin tức liền chạy về kinh thành, trên đường tổng cộng cho người khoái mã đưa ba phong thư, hai phong trước mất tích, đêm qua đến ngoại ô kinh thành lại cho người dâng lên một phong, hồi âm lại là bảo ta ở ngoài thành!"
Dung Chiêu: "Hoàng thượng bảo ngươi ở lại ngoài thành, vì sao ngươi lại vào?"
Bùi Khâm chắc chắn nói: "A Chiêu, phụ hoàng nhất định là đã xảy ra chuyện, Lộc vương mưu phản là chuyện chắc như đóng đỉnh, phụ hoàng làm sao còn có thể bảo ta ở lại ngoài thành không tiến vào? Là Lộc vương cướp thư tín!"
Hắn nhìn sắc trời, trời đã sáng, vội vàng nói: "A Chiêu, ta trước không cùng ngươi nhiều lời, bây giờ Lộc vương ở trong cung uy hiếp phụ hoàng, người của ta đều ở cửa cung chờ ta, ta phải lập tức vào cung cứu phụ hoàng."
Bùi Khâm lại xoay người, cầm đao nhảy lên ngựa.
Dung Chiêu nhìn hắn vẻ mặt lo lắng, nghe được thanh âm của mình tựa hồ rất xa, rất nhẹ...
"Nếu không phải Lộc vương khống chế Hoàng thượng, mà người không cho ngươi tiến cung chính là Hoàng thượng, ngươi mang theo một vạn binh, ở trong mắt Hoàng thượng có phải không khác gì Lộc vương hay không?"
Bùi Khâm khó hiểu: "Sao có thể? Phụ hoàng trước nay luôn sủng ái ta, ta hồi kinh không có khả năng không cho ta tiến cung, trừ phi là gặp nguy hiểm, nếu là gặp nguy hiểm, ta liền càng nên đi cứu phụ hoàng."
An vương lập thân căn bản là nhờ sủng ái của Vĩnh Minh Đế.
Sina ái không chú† che đấu nâng đã mẫu tử bon ho. thế cho nên hắn cái gì cũng không có, cũng có thể cùng hai ca ca tranh giành.
Bùi Khâm run dây cương, rời đi, chỉ để lại một câu: "Đợi ta cứu phụ hoàng lại đến tìm A Chiêu."
Tiếng vó ngựa đi xa.
Dung Chiêu mím môi, cái gì cũng không nói.
Người tiết lộ tin tức kinh thành cho An vương, nói Lộc vương mưu phản chính là Cẩn vương.
Hắn tính toán Bùi Khâm sẽ trở về cứu giá, cũng đang cược Bùi Khâm một khi xông vào cung, ở trong mắt Vĩnh Minh Đế chính là mưu phản.
Nếu cược sai, phụ tử tình thâm, An vương đăng cơ.
Nếu cược đúng, An vương cũng là mưu phản.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa đi xa vòng lại, Bùi Khâm một mình cưỡi ngựa trở về, ghìm ngựa trước cửa An Khánh Vương phủ, hắn từ trên ngựa nhảy xuống, tiến lên vài bước.
Lập tức, hung hăng ôm Dung Chiêu vào lòng.
Khí lực của hắn rất lớn, khiến Dung Chiêu có chút đau, khôi giáp cứng rắn lạnh như băng.
Thanh âm của hắn khàn khàn: "Nếu như bởi vì ta không đi, phụ hoàng xảy ra chuyện, ta sẽ hận chính mình cả đời, A Chiêu, trong mắt các ngươi hắn là Hoàng đế, trong mắt ta, hắn là phụ thân khi còn bé cho ta cưỡi đại mã"
Nói xong, Bùi Khâm xoay người lần nữa lên ngựa, lần này hắn cũng không quay đầu lại.
Trời đã sáng.
Dung Chiêu đứng một lúc, chậm rãi ngồi xuống trên thang đá trước cửa An Khánh Vương phủ.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Trương Trường Ngôn ngồi xuống bên cạnh, nhìn về phía cửa cung: "An vương tiến cung?"
"Ừ"
Trương Trường Ngôn: "Hắn sai rồi, nhi tử trong mắt Hoàng đế, chưa chắc là nhi tử."
Kỳ thật người sáng suốt đều có thể nhìn ra, sủng ái của Vĩnh Minh Đế đối với Bùi Khâm chưa chắc là thật, có lẽ chỉ là muốn bồi dưỡng hắn cùng hai ca ca tranh chấp, hình thành thế chân vạc.
Trước khi Bùi Khâm ra đời, tiên thái tử độc sủng. Lúc hắn sinh ra, Vĩnh Minh Đế sủng ái hắn, cái gọi là tiên thái tử còn không dám động vào hắn, chưa chắc không phải bởi vì Hoàng thượng kiêng kị tiên thái tử.