Chương 726:
Chương 726:Chương 726:
Từ đầu tới cuối, hắn đều không liếc mắt nhìn người trên giường lấy một lần.
Hắn đang giả điên.
Nhưng hắn hận chính mình không thể thật sự phát điên.
Cửa điện lần nữa bị đóng lại, người trên giường giấy giụa, thanh âm khàn khàn, gian nan phun ra hai chữ: "Nghịch, tử..."
Một tiếng này, không biết đang mắng ai.
Bùi Hoài Bi cười lắc đầu.
Hắn ngồi xuống bên giường Vĩnh Minh Đế, rũ mắt nhìn: "Hoàng gia gia, phụ thân kính trọng người, năm đó rất nhiều người đề nghị phụ thân đăng cơ, nhưng tất cả đều bị phụ thân bác bỏ, trước khi xuất kinh trị thủy, chuyện cuối cùng phụ thân làm là không cho bất luận kẻ nào nhắc lại chuyện Thái tử đăng cơ... Nhưng mà, phụ thân lại bị người giết."
"Nhị thúc là hoàng tử được hoàng gia gia đẩy ra sau khi phụ thân chết, hắn cũng bị người giết, Tam thúc bị bức đến giả điên, người sắp chết, hắn cũng không muốn liếc người một cái, Ngũ thúc cũng bị người hạ lệnh bắn chết, hắn là tới cứu giá."
"Bị cô lập xa lánh, người thấy không? Là nghịch tử, hay là phụ thân người vô tình, trong lòng người biết rõ."
Thanh âm Bùi Hoài Bi không gợn sóng, nhưng mỗi chữ đều có thể đâm vào tim người.
Cô lập xa lánh, miêu tả rất chân thực, cũng tàn khốc đến cực điểm.
Vĩnh Minh Đế điên cuồng giãy giụa.
Đôi mắt hắn trừng thật to, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Hoài Bi, từ cổ họng nặn ra mấy chữ: "Ta muốn, phế, phế... Ngươi..."
Bùi Hoài Bi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cụp mắt nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Phế ta? Hoàng gia gia, người còn có nhỉ tử có thể đăng cơ sao? Hoàng gia gia lớn tuổi, xuống dưới đã nghĩ kỹ sẽ nói gì với Bùi Cẩm, Bùi Tranh, Bùi Khâm chưa?"
Vĩnh Minh Đế cứng đờ. ...
Ngày 29 tháng 9 năm Vĩnh Minh 27, một kỳ báo mới ra mắt.
Khoa cử, Học Đường, khảo thí tuyển quan.
Trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ kinh thành, dân chúng vô cùng kích "Cái gì? Sau này dân chúng cũng có thể làm quan?"
"Muốn thi thì phải học được bản lĩnh!"
"Ai nha, lúc nào cũng có cơ hội phải không? Hơn nữa còn có Học Đường, không phải vừa vặn có thể học tập sao?"
"Đây là thật hay giả? Rốt cuộc là có ý gì?"
"Để ta xem lại."
"Muộn nhất cuối năm sẽ phải thi tuyển quan, cũng không đề cập ai có thể tham gia?"...
Bách quan cũng ngẩn người.
Đây không phải vừa mới đề xuất sao, sao lại đưa tin lên báo rồi?
Nhìn thấy nhật báo, các quan viên lập tức thay quần áo chuẩn bị vào cung tìm Thái tử.
"Chuyện chưa có kết luận, sao lại nói cho dân chúng trong thiên hạ?"
"Dung thái phó này, thật là lớn mật!"
Nhưng đang lúc bọn họ đang sốt sắng chuẩn bị vào cung.
Trong cung, chuông tang vang lên.
Trong chốc lát, tất cả mọi người dừng bước, khiếp sợ nhìn về phía hoàng cung.
Cho dù sớm có chuẩn bị, khi giờ khắc này đến, bọn họ vẫn cực kỳ khiếp sợ.
Ngày 29 tháng 9 năm Vĩnh Minh 27, Vĩnh Minh Đế băng hà.
Ngày đó, thái tử kế vị danh chính ngôn thuận.
Tất cả quan viên đều thay tang phục, nên khóc thì khóc, nên làm việc thì làm việc, lúc này làm sao để ý tới tuyển quan và khoa cử gì, bọn họ đều bận rộn chuyện quốc tang.
Chờ tiên đế hạ táng, hai mươi bảy ngày sau, tân đế chính thức đăng cơ.
Toàn bộ quá trình, văn võ cả triều đều bận tối mày tối mặt.
Nhất là hiện giờ triều đình thiếu người, những người còn lại càng bận rộn, Trương thừa tướng bị bệnh còn phải gia nhập nhóm người bận rộn.
Hơn nữa tân đế đăng cơ, rất nhiều người đều sẽ thăng quan, không thăng quan cũng sẽ được khen thưởng, nhất là thần tử được tân đế coi trọng.
Thí dụ như Dung Chiêu, từ Thái phó tòng nhất phẩm biến thành Thái Thái phó chính nhất phẩm chưa tới hai mươi tuổi!
Ai nhìn mà không nói một tiếng phục?
Toàn bộ tháng mười và tháng mười một, bá quan đều vội vàng lấy lòng tân đế, cùng tân đế thích ứng.
Trong bầu không khí bận rộn này, ai còn để ý đến cuộc thi tuyển quan kia?
Chờ hết thảy bận rộn xong.
Tân đế hỏi: "Thái phó, chuẩn bị thi tuyển quan tới đâu rồi?"