Chương 737:
Chương 737:Chương 737:
A Chiêu lúc hắn còn là Vô Danh, cùng với A Chiêu sau khi hắn trở thành Hi Hòa Đế đều giống nhau.
Tùy ý thời gian thay đổi như thế nào, năm tháng trôi qua ra sao, tương lai, cô vẫn như cũ.
Người hắn yêu là một A Chiêu như vậy.
Bùi Hoài Bi trầm mặc hồi lâu, hắn giơ tay, lấy bút, chấm mực.
Ngón tay đang run rẩy, mực bắn lên mặt bàn, cánh môi của hắn cũng đang run rẩy, hốc mắt ướt át, không thấy rõ chữ viết trên tấu chương.
Hắn chậm rãi viết xuống một chữ cứng ngắc, xiêu vẹo.
Chuẩn.
Viết xong, bút rơi xuống, đập vào quần áo, làm bẩn Cổn phục xa hoa đắt tiền.
Hắn đẩy tấu chương ra, lực đạo quá lớn, rơi xuống đất, hắn cúi đầu, thanh âm gần như từ cổ họng gian nan nặn ra: "Đi..."
Chậm một khắc nữa, hắn sợ mình hối hận.
Dung Chiêu lộ ra nụ cười, nốt ruồi đỏ trên mi tâm khẽ nhúc nhích.
Cô đứng dậy nhặt tấu chương lên, lui về phía sau, sau đó giơ tay, tiêu chuẩn hành đại lễ, cung kính quỳ xuống dập đầu một cái.
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Cô có hai lần quỳ ở hoàng cung Đại Nhạn, đều quỳ cùng một người.
Lúc trước, cô quỳ xuống tiếp chỉ, nhận chức tam phẩm Hộ bộ thị lang, vào triều đường.
Hôm nay, cô quỳ xuống tiếp chỉ, từ chức Hộ bộ thị lang tam phẩm, ra biển.
Lúc quỳ xuống, cô mặc nam trang, là Dung thế tử.
Ngẩng đầu, cô mặc hồng trang, váy dài màu tím thanh lệ, trên đầu cài trâm, khuyên phỉ thúy trên tai, trong lúc hành động khẽ lay động.
Thời gian trong hoảng hốt giao nhau, dập đầu một cái, hai bộ dáng.
Cô vẫn là Dung thế tử.
Hành lễ xong, Dung Chiêu xoay người rời đi, ngoài điện ánh mặt trời màu vàng chiếu vào, bóng lưng của cô từ rõ ràng đến dần dần mơ hồ.
Bước chân của cô kiên định, cánh tay vung lên đi nhanh về phía trước, tiếng bước chân dần dần đi xa, ống tay áo màu tím tung bay, làn váy rung động, áo tím lướt qua cây cột màu đỏ thẫm, đảo qua ngưỡng cửa, bóng dáng lay động.
Bước ra khỏi đại điện, hốc mắt Dung Chiêu đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn trời.
Mặt trời mới mọc, ánh sáng mờ ảo, chỉm nhạn xẹt qua bầu trời, tự do tự tại.
Dung Chiêu mỉm cười.
Cô thích Bùi Hoài Bi, có lẽ là bắt đầu từ Vô Danh.
Đêm tuyết rơi, thứ cô nhớ kỹ không chỉ có đao quang kiếm ảnh cùng rét lạnh như băng, còn có thiếu niên dũng mãnh liều chết cứu giúp, đốt lửa sửi ấm, cùng với cõng cô đi ra khỏi tuyết trắng.
Nhưng cô thích chính mình hơn, càng thích tự do và kiên trì.
Thừa nhận thích ngươi, là bởi vì ngươi thả ta rời đi.
Yêu hận cũng không đáng xấu hổ, ngược lại, đáng mừng.
Nhưng Dung Chiêu vĩnh viễn là Dung Chiêu, Dung Chiêu tự do ngang ngạnh, trong lòng kiên định.
Yêu hay hận đều sẽ không thay đổi lựa chọn và tương lai của cô.
Con người cả đời ngắn ngủi mấy chục năm, trong lòng xem trọng nhất vẫn là chính mình, cùng kiên trì cả đời.
Dung Chiêu cười, bước nhanh ra khỏi hoàng cung Đại Nhạn.
Đầu cũng không quay đầu lại. ...
Dung thế tử từ quan, chuẩn bị ra biển!
Hi Hòa Đế đáp ứng, từ chức Hộ bộ Thị lang tam phẩm, chỉ giữ lại hư hàm Thái phó, chuẩn bị nửa năm sau ra biển.
Tin tức trong nháy mắt oanh động toàn bộ Đại Nhạn triều, mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng không một ngoại lệ, đều là kính trọng.
Có thể từ chức Hộ bộ Thượng thư sắp tới tay, kiên trì ra biển, chỉ có Dung thế tử.
Rất nhiều người không hiểu, nhưng bọn họ biết Dung thế tử cho tới bây giờ chỉ làm chuyện tốt cho bách tính, lúc chưa làm quan đã như thế, cho dù là thân phận gì cũng không phụ lòng thiên hạ.
Dân chúng cái khác không làm được, chỉ có thể đốt hai nén nhang, phù hộ Dung thế tử lên đường bình an, tâm nguyện thành hiện thực.
Cả triển đình chuvển đâng. Ra biển là đại sự, huống chỉ là ba vạn thủy sư, nửa năm thời gian chuẩn bị kỳ thật rất ngắn.
Cả triều văn võ ngày ngày tụ tập trao đổi.
"Số lượng thuyền có đủ không?"
"Lương thực mua chưa?"
"A, còn có thợ thủ công, tổng cộng bao nhiêu?"...
Bọn họ thương lượng khí thế ngất trời.
Trương thừa tướng và Từ thượng thư đứng bên cạnh, có chút cảm thán.
Trương thừa tướng: "Thái phó thật sự không giống người thường, vậy mà có thể thuyết phục Hoàng thượng, thứ Thái phó từ bỏ không chỉ là Hộ bộ Thượng thư, Tể tướng, còn từ bỏ... Hoàng hậu."
Hai chữ cuối cùng thanh âm rất nhẹ, dù sao, Hi Hòa Đế còn đang ngồi ở phía trên.
Từ thượng thư từ trong hoảng hốt lấy lại tỉnh thần.
Lúc Dung Chiêu còn ở đây, lão sợ cô giết mình, hiện tại người sắp đi, lão ngược lại không thấy vui...
Luôn cảm thấy Hộ bộ vắng vẻ.
Từ thượng thư thở dài: "Dung Chiêu mà đi, năm nay ta lại không cáo lão được rồi!"
Trương thừa tướng nhìn lão, mặt không chút thay đổi: "Ngươi là cao hứng."
"Cũng không cao hứng lắm..." Từ thượng thư lẩm bẩm "Dung Chiêu là người có tài, mặc kệ đi đâu ta đều hy vọng Dung Chiêu có thể sống thật tốt, còn nửa năm nữa, Hộ bộ phải tiếp nhận công việc trên tay Dung Chiêu, không dễ đâu."