Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1004


Thích Ngôn Thương dặn dò một câu, có chút ý tứ nhìn thoáng qua Phương Nhu rồi ra đi ngoài.

“Đợi đã.


Từ trong phòng ngủ, Phương Nhu vọng ra gọi một tiếng.

Thích Ngôn Thương đang đứng ở cửa trông vào hỏi cô: “Sao vậy?”
“Tôi…”
Phương Nhu nghẹn lời, cô cũng không biết nói gì vào lúc này.

Hành vi gọi Thích Ngôn Thương trở lại lúc nãy chỉ giống như hành động đột nhiên bộc phát, đến khi Ngôn Thương hỏi lại cô, cô cảm thấy có chút buồn bực.

“Không, không có chuyện gì.

Tôi chỉ muốn hỏi anh là mấy ngày nữa anh có… có qua đây không?”
Cô nói qua đây!
Chứ không phải về đây.

Bởi vì trong tiềm thức của Phương Nhu, cô luôn cho rằng Thích Ngôn Thương không coi đây nhà.

“Nếu không có gì gấp, buổi tối tôi sẽ quay về thành phố.

Em có chuyện gì có thể sai bà vú hoặc là bảo mẫu làm giúp em.


“Tôi biết rồi.


“Ừm.


Thích Ngôn Thương đóng cửa lại, xoay người rời khỏi.

Khoảnh khắc đó, trong phòng ngủ chỉ còn có một mình Phương Nhu nên có vẻ vô cùng vắng vẻ, làm cho cô cảm thấy rất cô đơn.

Cô nhàm chán nằm trên giường ngủ một lát.


Ngủ một giấc thẳng đến buổi tối thì bảo mẫu gọi cô xuống ăn cơm, cô mới rời khỏi giường.

Hiện trong nhà có người hầu và bảo mẫu, không sợ thiếu hơi người, nhưng trong lòng Phương Nhu vẫn cảm thấy căn nhà này đã trở nên vắng vẻ hẳn.

Cái cảm giác trống rỗng đó, không phải có mặt bảo mẫu và người hầu là có thể lấp đầy được.

Cô lại có vẻ như đang có chút gì đó chờ mong người nào đó.

Có phải chính là Thích Ngôn Thương?
Cô tự hỏi mình.

“Oa…”
Đột nhiên, Tiểu Thang Viên oa oa khóc lớn, tiếng nỉ non của bé con đã đánh thức Phương Nhu, gọi nàng giật mình thức tỉnh.

Nhớ lại lúc nãy cô nghĩ đến chuyện đó, làm cho đầu óc có chút mơ hồ, sao lại nghĩ đến những chuyện không đâu như thế chứ.

“Cục cưng ơi, lại đây mẹ ôm nha.


Phương Nhu đi đến trước mắt thím Nguyệt, bế bé con từ trong tay của thím Nguyệt vào lòng mình, quơ quơ tay, chơi giỡn với cục cưng một chút, làm cho bé con vui vẻ.

Trong lúc này, Thích Ngôn Thương đang ngồi trong một quán bar, tiếp mấy giám đốc lúc trước từng hợp tác với anh ta, muốn nối lại quan hệ.

Tuy nhiên, cho dù anh ta đã hạ mình hết mức, vẫn không có mấy người có ý định hợp tác.

Cho đến khuya, lúc cuộc đã tàn, Thích Ngôn Thương mới rời khỏi quán bar, một mình đi lang thang trên con đường đầy tuyết.

Lạnh quá, cái lạnh lẽo như xâm nhập vào da thịt, luồng vào cổ làm cho anh ta rùng mình.

Lúc đầu cứ nghĩ mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ thuận lợi thông qua, nhưng xem ra, lời uy hiếp của ông không phải là để trưng.

Mấy giám đốc công ty không có một ai đồng ý hợp tác với anh.

Thích Ngôn Thương có chút thất vọng, khổ sở, hoài nghi về bản thân.

Không biết đã đi bao lâu, anh ta mới gọi một chiếc taxi, lúc đầu định nói với tài xế quay về chỗ biệt thự, nhưng lại giật mình nhớ lại mình đã chuyện chỗ ở rồi, mới nói cho tài xế địa chỉ mới.


Hơn mười mấy phút sau, Thích Ngôn Thương đã về đến nhà.

Trời lúc này đã khuya lắm rồi.

Anh ta cầm chìa khóa mở cửa, đi vào rồi nằm vật ra sô pha, nhắm mắt lại, không muốn mở miệng nói bất cứ điều gì nữa.

Rượu thì vẫn say, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Trong phòng ngủ, Phương Như đã ngủ cả buổi chiều, bây giờ cô không có ý muốn ngủ nữa, khi cô nghe thấy có âm thanh trong phòng khách, cô biết ngay là Thích Ngôn Thương đã về.

Cô nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn, không hiểu sao lại có cảm giác khẩn trương.

Nhưng nằm đợi trong phòng ngủ nửa ngày cũng không thấy Thích Ngôn Thương xuất hiện.

Cô bước ra phòng khách mới thấy Thích Ngôn Thương đang nằm trên trên sô pha.

Còn cách mấy bước, đã nghe thấy nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hỏi: “Anh uống bao nhiêu rượu?”
“Hửm?”
Thích Ngôn Thương nghe có tiếng nói, mở mắt ra nhìn, nhưng lại bị ánh đèn làm cho chói mắt, chỉ có thể híp mắt nhìn Phương Nhu.

Không biết tại sao, lúc nhìn thấy cô, mọi muộn phiền dường như tan biến.

Vươn tay, kéo Phương Nhu vào lòng.

Phương Nhu đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng anh ta.

Người đàn ông đó cứ như vậy ôm cô: “Phương Nhu, đừng nhúc nhích, cho tôi ôm một lát thôi.


Cô gái nhỏ từ chối qua loa, cũng không có giãy ra, làm cho người đàn ông càng ôm chặt cô vào lòng.

“Ui, Thích Ngôn Thương, anh buồn ngủ thì mau về phòng ngủ đi.



Cô tựa vào ngực anh ta, miệng càm ràm.

“Tôi không muốn động đậy nữa, chỉ muốn nằm với em một lát.


Hương rượu nồng nàn có chút ý vị quanh quẩn nơi chóp mũi, nồng đến nỗi làm cho Phương Nhu cảm thấy khó chịu, cô không nhịn được nhíu mày: “Ờm… anh có muốn tôi nấu cho anh một chén canh giải rượu không?”
Nhớ tới bát mì mà Thích Ngôn Thương nấu cho cô, cho dù có chút khó ăn, có thể nói là khó ăn nhất trong những bát mì mà cô từng ăn, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ấm lòng.

“Không cần đâu, tôi chỉ muốn ôm em thôi.


Lời nói này có pha chút men say.

Nhưng rượu vào lời ra, đều là nhưng lời thật lòng.

Tim của Phương Nhu đập dữ dội, như có chú nai con chạy loạn trong đó, cô vừa khẩn trương vừa kích động, rõ ràng vẫn không có gì xác định, sao cô lại vội vàng khẩn trương như vậy chứ?
Dựa vào trong lòng của người đàn ông, nghe nhịp tim của anh ta, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Phương Nhu cắn răng nói: “Thích Ngôn Thương, anh… anh uống say rồi sao?”
“Không có say mà, ai nói với em là tôi say chứ.


“Tôi là ai?”
“Phương Nhu.


“Anh… không phải là rất chán ghét tôi hay sao?”
Cô hỏi anh một câu nữa, cũng không biết được là anh ta đang say hay đang tỉnh, chỉ là theo bản năng trả lời cô: “Không… không chán ghét, tại sao phải chán ghét?”
“Anh nói cái gì?”
Câu trả lời của Thích Ngôn Thương nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại bị anh vươn tay xoa đầu: “Đừng nghịch, tôi buồn ngủ rồi.


“Anh… anh còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi.


“Ừm.

.

vấn đề gì chứ?”
“Tôi hỏi, anh tại sao không chán ghét tôi?”

“Tôi chỉ thích em thôi, sao mà ghét em được chứ?”
Người đàn ông mơ màng than thở.

Câu nói của anh ta làm cho Phương Nhu mắt A mồm chữ O, giống như có thể nhét cả quả trứng vào cũng được.

Cô ngơ ra, chớp chớp mi mắt.

Sau đó đôi mắt to tròn chuyển một vòng, cô mạnh mẽ ngẩng đầu, hỏi lại: “Anh vừa mới nói cái gì cơ?”
“Ồn quá, ngủ đi.


Người đàn ông nhíu mày, không có tí tức giận nào mà than thở một tiếng.

Trong khoảng khắc đó, cô gái không còn hứng thú hỏi nữa, bĩu môi, rời khỏi vòng tay của anh ta, đứng dậy: “Muốn ngủ thì ngủ một mình đi, tôi không có rảnh đâu mà ngủ phòng khách với anh.


Lúc đó không hiểu sao cô có chút tức giận, cứ như vậy quăng Thích Ngôn Thương ở đó rồi vào phòng ngủ.

“Ọe…ọe…”
Tới giường ngủ rồi, Phương Nhu đang nằm trằn trọc trên giường, thì bỗng nghe thấy có âm thanh nôn mửa, mới đứng dậy ra ngoài xem thử.

Lúc này mới phát hiện là Thích Ngôn Thương bị nôn.

Trên sàn nhà trắng tinh lại có một bãi nôn, làm cho người ta có chút ghê tởm.

“Nước, tôi muốn uống nước.


Thích Ngôn Thương vung tay, lẩm bẩm gì đó.

Phương Nhu tức tím người, thở phì phò đưa một ly nước cho anh ta.

Kết quả người đàn ông bưng cái ly, bưng thẳng về phía mình.

“Ui…”
Phương Nhu chưa kịp ngăn cản thì ly nước đã úp hết lên mặt Thích Ngôn Thương.

May là lúc nãy cô rót nước ấm, nhiệt độ không quá cao, có thể uống trực tiếp mà không sợ bỏng, nhưng có điều, nước xối vào da vẫn có chút đau.

Anh ta đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Phương Nhu: “Em đang làm gì?”
Phương Nhu: “…”
Liên quan gì tới cô?.

Bình Luận (0)
Comment