Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1013


“Binh đến tướng chặn, nước đến đất che.”
Mộ Thiển nhún vai, cô rất là rộng lượng.
Quen biết Kiều Vi rất nhiều năm, quan hệ của cô và Kiều Vi từ thân thiết đến rạn nứt, thậm chí sau này đối đầu nhau, bọn họ không thẹn với lương tâm.
Cô đã cho Kiều Vi rất nhiều cơ hội, nếu như cô ta vẫn không hối cải, cô thực sự sẽ không thương xót.
“Nhưng em yên tâm, em là em gái của Cố Khinh Nhiễm, cho dù em không ra tay được, anh sẽ không để cho người phụ nữ có cơ hội bắt nạt em.

Nếu như cô ta dám ra tay với em, anh bảo đảm sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.”
Nhớ lại lúc đầu Dương Liễu xảy ra những chuyện kia, Cố Khinh Nhiễm nghĩ lại còn rùng mình.
Đã nhiều lần thầm oán trách tại sao bản thân không có bảo vệ Mộ Thiển tốt, nếu không cũng không đến mức xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi nghe Cố Khinh Nhiễm nói, Mộ Thiển cười yếu ớt và không nói gì.
Đáy lòng cô chính là khó che giấu xúc động: “Có anh trai vẫn tốt hơn.”
Một hồi yên lặng, cô xúc động nói một câu.
“Đó là điều đương nhiên.”
Cố Khinh Nhiễm gật đầu, bộ dáng đó xem ra hình như có mấy phần hả dạ.
Sau khi ngồi ô tô hơn nửa tiếng, họ đã tới được nhà của Cố Khinh Nhiễm.
Sau khi biết thân phận của mình, Cố Khinh Nhiễm đã tự mình mua một ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây.

Mặc không lớn và sang trọng như biệt thự Ngự Cảnh nhưng ngôi nhà nhỏ ba tầng được lắp đặt các thiết bị rất độc đáo, có thể coi là một nơi ở sang trọng.
“Em vào đi, bây giờ ở đây chơi một chút, buổi chiều chúng ta đến nhà ông nội.”

Anh ta biết Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm cãi nhau, bây giờ Mộ Thiển không có chỗ để đi.
“Được.”
Mộ Thiển đứng trong sân ngắm hoa mai vàng nở rộ, cô đứng giữa làn tuyết trắng xóa càng thêm duyên dáng và quyến rũ.
“Tại sao anh vẫn trồng mai vàng?”
Không nhìn ra được Cố Khinh Nhiễm vẫn nhàn hạ thoải mái trồng hoa.
“Chị dâu em thích nên anh trồng.”
“À, phải.”
Mộ Thiển đi tới trước cây mai vàng, giơ tay lên kéo nhánh mai vàng thấp xuống, cúi người đưa tới hít hà: “Thật là thơm.”
Cô nhìn bông hoa rất đẹp, nó cũng đại diện cho tình yêu của Cố Khinh Nhiễm dành cho Trần Tương, thực sự khiến cô càng hâm mộ hơn.
Khi nào cô và Mặc Cảnh Thâm có thể có thời gian thư thái như vậy?
“Ngoài này lạnh lắm, đi vào thôi.”
Cố Khinh Nhiễm cũng không cảm nhận được Mộ Thiển có cái gì không đúng, nhưng anh ta vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của cô.
Mộ Thiển nhẹ nhàng buông cành mai vàng ra, cành cây bắn ra, tuyết đọng phía trên đều rơi xuống, lã chã rơi xuống đất.
Khung cảnh này lại rất đẹp.
Khóe môi Mộ Thiển khẽ cong, hiện ra một nụ cười khổ, đáy mắt cô khó có thể dùng lời diễn tả được bi thương.
Thâm, bây giờ rốt cuộc anh thế nào?
Cô không ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm nhưng trong đầu cô tất cả đều là hình bóng của Mặc Cảnh Thâm.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Cố Khinh Nhiễm nói anh nôn ra máu, Mộ Thiển không ngừng được trái tim đập loạn, hồi hộp và lo sợ, cô sợ anh sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Cô đi theo Cố Khinh Nhiễm vào phòng khách, người giúp việc đưa đến hai chén trà nóng.


Cô và Cố khinh Nhiễm nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện phiếm thường này.
Bốn giờ rưỡi chiều, hai người sửa soạn đơn giản một chút, sau đó xuất phát đến nhà họ Cố.
“Đúng rồi, anh ghé cửa hàng trước đi, em muốn mua cho ông cụ Cố một ít đồ.”
Vất vả lắm cô mới trở lại nhà họ Cố một lần, Mộ Thiển cảm thấy rằng mình cần phải làm gì đó cho ông cụ Cố.
Tuy rằng ông ấy là thuộc hạ của mẹ cô, nhưng trung thành và tận tâm, đối xử với cô như người thân, chỉ vì tình cảm đó khiến cho cô cảm động và kính trọng.
“Cũng tốt.”
Cố Khinh Nhiễm rất đồng ý.
Hai người ghé cửa hàng trước mua hai bộ quần áo và mua một số thực phẩm dinh dưỡng, xách theo túi lớn túi nhỏ đi nhà họ Cố.
Biệt thự nhà họ Cố.
Lúc Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm đi vào, người giúp việc không ngừng bận rộn trong sân, có lẽ là sắp đến năm mới nên đang quét dọn sân nhà.
“Cậu chủ, cô, các người đã trở về.”
Người giúp việc thấy hai người, hơi gật đầu, nói: “Ông cụ, họ đang ở bên trong.”
“Họ? Còn có ai sao?”
Cố Khinh Nhiễm nghe được ý trong lời nói.
“Ông cụ, còn có chú ba nhà họ Mặc, Mặc Vân Kính.”
“Mặc Vân Kính?”
Sau khi nghe lời người giúp việc nói, Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm ngơ ngác nhìn nhau, không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi điều tra kỹ càng, anh ta biết được thân phận của Vân Kính, ông ta là ba ruột của hai người.

Đã hơn nửa năm kể từ khi Thượng Quan Uyển Nhi mất tích, tại sao Mặc Vân Kính lại đột nhiên đến nhà họ Cố?
Ông ta có dự định gì?
“Vào thôi.”
Mộ Thiển nhún vai, khá bất lực: “Cái gì nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt.”
“Đó là sự thật, sau này, tôi sẽ không thừa nhận người “ba”này” và anh không sợ gặp ông ấy.”
Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển mang theo túi đồ đi vào phòng khách.
Phòng khách lớn như thế nhưng lại mở hệ thống sưởi ấm, bên trong rất ấm áp.
Ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh trang trí theo phong cách Trung Quốc là ông cụ Cố mặc bộ đồ thời Đường, còn có Mặc Vân Kính và một số chú bác nhà họ Mặc.
“Ông nội, con và Thiển đến.”
Cố Khinh Nhiễm đi vào, ánh mắt nhìn những người đang ngồi trên ghế sô pha, sau cùng ánh mắt rơi trên người ông cụ Cố, anh ta chỉ gọi ông cụ Cố.
Anh ta làm như không thấy những người khác.
Mộ Thiển cũng như vậy.
Đừng cảm thấy hai người họ không lễ phép mà là những người lớn trong phòng khách này ngoại trừ ông cụ Cố không có ai đáng để họ tôn trọng.
“Ông nội Cố, tôi đến thăm ông.”
Mộ Thiển cầm túi đồ trong tay, cười vui vẻ: “Mua cho ông quần áo ông thích,”
Gia cảnh người nhà họ Cố giàu có, có cái gì không thiếu.

Mộ Thiển không nghĩ ra quà biếu gì đặc biệt.
Vì vậy, theo phong tục trước đây trong gia đình, cô mua hai bộ quần áo cho ông nội Cố xem như là báo hiếu.
“Ha ha ha, con xem một chút hai đứa, tới đều đã tới, còn mua đồ cho lão già này, lãng phí, thực sự lãng phí.”
Ông cụ Cố cười toe toét.
Ông đứng dậy, vòng qua Cố Khinh Nhiễm, đón lấy cái túi từ trong tay Mộ Thiển, đặt bên cạnh sô pha: “Lại đây, cô nhóc mau ngồi mau ngồi đi.


Ở bên ngoài tuyết rơi, có lạnh không?”
“Không lạnh, rất tốt ạ.”
Mộ Thiển ngồi bên cạnh ông cụ Cố, hiểu ý cười: “Ông nội cố có khỏe không ạ?”
“Đương nhiên là khỏe rồi, thân thể cường tráng.”
Ông ngửa đầu cười ha ha, tâm trạng rất tốt.
“Ông nội! Ông thiên vị quá đáng, Thiển nói ra cái gì, con cũng nói, sao không thấy ông hỏi con một chút?”
Anh ta tốt xấu cũng theo chân ông nội từ nhỏ đến lớn, nhưng bây giờ ông càng cưng chiều Mộ Thiển.

Tuy rằng trong lòng anh ta có chút ghen tị, nhưng vì Mộ Thiển mà tận trong đáy lòng anh ta cảm thấy hài lòng.
Cô là một cô gái có số khổ, từ nhỏ đến lớn đã trải qua quá nhiều chuyện trong khi anh ta làm anh trai lớn lên trong sự hưởng thụ.
Ngược lại, những gì Mộ Thiển nhận được lúc này mới là thứ mà cô xứng đáng có được.
“Hừ, thằng nhóc nhảy nhót tưng bừng, muốn ông hỏi cái gì? Đúng rồi, vợ của con đâu?”
Ông cụ tối vừa rồi chỉ lo hỏi Mộ Thiển, bây giờ mới phát hiện Trần Tương không cùng đến đây.
“Ôi, còn tưởng rằng ông chỉ nhớ mỗi Mộ Thiển chứ.”
Cố Khinh Nhiễm hết sức chua xót, nói một câu.
“Thằng nhóc đáng chết, chỉ biết chọc giận ông.”
Ông cụ Cố bị Cố Khinh Nhiễm chọc cười, nhưng vẫn đá đùi anh ta một cái, chất vấn: “Con ăn hiếp Tương Tương đúng không?”
“Ôi chao, ông nội, ông nói bậy gì đây, con là loại người đó sao.”
Ba người vừa nói vừa cười, trực tiếp để những người khác sau ót, chọc cho vài người khó chịu.
“Hừ, thật là không có chút dạy dỗ, chúng tôi nhiều người như vậy, hai anh em nhìn không thấy sao?”.

Bình Luận (0)
Comment