Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1017


Trong lòng Mộ Thiển có chút nghi ngờ, không hiểu thân phận thực sự của Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính là gì.
Trước đó cũng có một vài suy đoán, hiện tại như này lại càng khiến cô nghi ngờ hai người này hơn.
Một người là cậu ba hèn nhát nhất nhà họ Mặc, một người là thiếu chủ ẩn mình.
Một người cái gì cũng sợ hãi và vô dụng, việc gì cũng làm hỏng, một người thì bí ẩn khó lường, biến mất hai mươi năm mà không có lý do.
Bây giờ cả hai người họ đều xuất hiện và nói cho hai người tất cả sự thật.
Chưa kể đến Cố Khinh Nhiễm, ngay cả Mộ Thiển cũng khó có thể chấp nhận hiện thực.
“Mẹ các con có ý để cho các con tiếp quản tập đoàn CG, sau đó toàn bộ 60% cổ phần của bà ấy có được sẽ sang tên danh nghĩa cho các con.”
Ông ta chuyển lời của Thượng Quan Uyển Nhi.
“Mộ Thiển, tại sao em lại khoan nhượng như vậy?”
Cố Khinh Nhiễm liếc nhìn Mộ Thiển, cảm thấy rằng cô thực sự là không có tiền đồ gì cả.
Số tiền này quả thực rất hấp dẫn, nhưng Cố Khinh Nhiễm không quan tâm, và anh ta cũng không muốn để tâm.
Điều anh ta muốn chính là cuộc sống hiện tại, được ở bên cạnh Trần Tương cùng sống cuộc sống bình yên, an nhàn và hạnh phúc.

Làm cho con người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc trong đời đó chính là thỉnh cầu xa xỉ và mong muốn lớn nhất của anh ta.
“Tiền đồ?”
Mộ Thiển nhìn vào bản hợp đồng trong tay và mỉm cười: “Em muốn có tiền đồ, nhưng hiện tại em vẫn chưa làm được.”
Cô không giống với Cố Khinh Nhiễm.
Cố Khinh Nhiễm hiện đã kết hôn và có con, Trần Tương cũng sẽ sớm sinh, đến lúc cả gia đình ba người của họ sẽ sống cả đời trên núi Tra Nha, cho dù là trở thành những người bình thường nhất cũng có thể rất hạnh phúc.
Nhưng còn Mộ Thiển thì sao?

Mộ Thiển biết mình đang gánh vác thứ gì.
Trong khoảng thời gian nửa năm, ông cụ Cố đã kết nối lại những người đã sống ẩn dật đã rời gia tộc năm đó cùng với cô gặp mặt vô số lần, và nói rất nhiều điều.
Cũng có rất nhiều việc cần phải do đích thân cô ấy xử lý.
Không chỉ gia tộc ẩn mình, có Thượng Quan Uyển Nhi, mà còn cả Mặc Cảnh Thâm và toàn bộ gia tộc Mặc đều cần cô bảo vệ.
Ngay cả khi Cố Khinh Nhiễm trở nên tầm thường trong tương lai, Mộ Thiển cũng sẽ bảo vệ họ.
Suy cho cùng, một “vật tế” cũng là hy sinh, tại sao một mình cô không làm “vật tế” để bảo vệ mọi người?
“Anh à, anh thích tự do, nhưng em lại thích tiền.

Chẳng phải có tiền tốt biết bao nhiêu sao? Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma.

Em chính là thích loại cảm giác này.”
Cô ấy vừa cười vừa nói với Cố Khinh Nhiễm.
Vẻ mặt thản nhiên khi nói chuyện vừa rồi của cô khiến cho Cố Khinh Nhiễm rất không hài lòng.
Anh cau mày, kéo cổ tay Mộ Thiển, siết chặt lại: “Em thật sự có tiền đồ không vậy hả? Chỉ một chút tiền vậy đã lừa được em rồi sao? Có phải em đã quên ngần ấy năm rồi, em đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, nhận bao nhiêu tội lỗi sao? Bây giờ thế họ cho em chút tiền, em liền sẵn sàng chấp nhận họ sao?”
“Nếu không thì sao?”
Mộ Thiển vung cánh tay khỏi Cố Khinh Nhiễm: “Anh muốn cuộc sống như thế nào là do anh tự lựa chọn.

Em muốn sống phần đời còn lại như thế nào là do em lựa chọn.

Chúng ta không giống nhau.”

Đúng vậy, chúng ta không giống nhau.
Bởi vì Mộ Thiển cô đã phải gánh vác quá nhiều rồi.
Rất nhiều lần cô cảm thấy mình thực sự tủi thân, tại sao thiếu chủ của gia tộc ẩn sĩ lại là cô?
Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi mà.
Cố Khinh Nhiễm nhìn thẳng vào Mộ Thiển, nhíu mày, sắc mặt anh quả thực khó coi.
Cuối cùng, anh ta đứng dậy và bỏ đi một cách tức giận.
“Cố Khinh Nhiễm? Cố Khinh Nhiễm?”
Mặc Vân Kính gọi anh ta mấy lần, nhưng Cố Khinh Nhiễm vẫn bỏ đi không quay đầu lại.
Rầm–
Cửa phòng làm việc bị đóng sầm lại, lực mạnh đến mức khiến cả phòng làm việc rung lên.
Mộ Thiển vẫn bình chân như vại, cô nhìn thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trong tay hỏi Mặc Vân Kính: “Công ty ở đâu?”
“Công ty ở Diêm Thành.

Tuy nhiên, con có thể tìm một địa điểm ở Hà Thành và chuyển trụ sở chính qua đó, như vậy cũng tiện chăm sóc gia đình.”
Mặc Vân Kính nhìn Mộ Thiển và thở dài: “Khinh Nhiễm dù sao cũng không bình tĩnh như con.

Nếu như nó…”
Lạch cạch-

Trước khi ông ta nói xong, Mộ Thiển đã ném bản hợp đồng trên tay cô xuống bàn, cô khoanh tay trước ngực nhìn Mặc Vân Kính: “Bình tĩnh? Ha, sự bình tĩnh có phù hợp với vấn đề này không.

Tôi chấp nhận tiếp quản tập đoàn CG thì cho tôi là đã bình tĩnh sao? Tôi chỉ cần tập đoàn CG thôi.

Ông đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Mộ Thiển hiện tại có nhiều lý do buộc phải làm vậy.
Ở trong cạm bẫy, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, cô phải cẩn thận, nếu không những gì chờ đợi cô có thể là một vực thẳm không bao giờ có thể trở lại được.
Đã lâu lắm rồi mới gặp lại Mộ Thiển, nhưng Mặc Vân Kính cảm thấy cô thực sự trưởng thành rất nhanh, mỗi lần gặp lại lại cảm thấy một người khác lạ.
Mặc Vân Kính không cảm thấy tức giận khi bị chính con gái của mình chọc giận một cách tàn nhẫn, mà ông vẫn giữ một tư thế bình tĩnh.
Ông ta khẽ ngẩng đầu, không khỏi nở nụ cười: “Đúng vậy, là bởi vì ba và mẹ con đã làm không đủ tốt, cho nên con và Khinh Nhiễm phải chịu quá nhiều khổ rồi.”
“Phiền ông lần sau khi gặp Thượng Quan Uyển Nhi nhờ ông chuyển câu hỏi của tôi cho bà ấy, tại sao lại rời đi mà không từ biệt, tại sao lại không có một chút ý thức trách nhiệm gì cả?”
Vốn dĩ Mộ Thiển rất tức giận, nhưng chẳng qua cô không biểu hiện hết rõ ràng ra mà thôi.
Cô thoáng tức giận nói: “Nếu các người không có ý định làm xứng chức ba mẹ của mình, vậy thì đừng đòi hỏi chúng tôi quá nhiều.”
Mộ Thiển đứng dậy, nhìn lướt qua thẻ ngân hàng và hợp đồng trên bàn: “Tôi sẽ thay các người tiếp quản tập đoàn CG, nhưng tôi sẽ chỉ nắm những phần tôi đồng ý, phần còn lại tôi cũng không cần.”
Cô không biết Cố Khinh Nhiễm có thiếu tiền hay không, nhưng Mộ Thiển cô thực sự không thiếu tiền.
Có công ty luật YY ở Hải Thành, công ty luật MY ở Los Angeles và công ty phát sóng trực tiếp mà cô và Tư Cận Ngôn đầu tư vào.

Nguồn thu nhập của những công ty này cô còn tiêu không hết.
Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu nhà họ Cố chia tài sản, Mộ Thiển sẽ không tham ô một xu nào, kể cả công ty game mà cô đã tìm người sáng lập cũng sẽ đưa cho nhà họ Cố.
Vì ban đầu nó được đầu tư bằng tiền của nhà họ Cố nên nó vẫn là tài sản của nhà họ Cố.
Sau khi Mộ Thiển nói xong, cô xoay người rời đi.
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, Mặc Vân Kính đưa tay lên xoa xoa thái dương, cảm thấy kiệt sức vô cùng.
Hai đứa trẻ tức giận rất đáng sợ, phát cáu cũng xong, chung quy là ông và Uyển Nhi đã làm sai, không thể trách hai đứa nhỏ được.

Ở tầng dưới-
Ngay khi Mộ Thiển xuống lầu, cô nhìn thấy Cố Khinh Nhiễm đang ngồi trong phòng khách ở tầng dưới, vểnh hai chân lên bắt chéo, đang nghịch điện thoại di động, không biết là đang chơi trò gì.
Cô lại nhìn những người đang ngồi trên ghế sô pha, chỉ thấy ông nội Cố đang ngồi trên ghế sô pha đầu, chắc là có chuyện gì muốn phân phó.
Ngay khi Mộ Thiển xuống lầu, Mặc Vân Kính cũng theo sau xuống.
Chỉ là sắc mặt ông ta không được dễ coi cho lắm.
Ông ta trực tiếp bước tới trước mặt ông cụ Cố nói: “Ông cụ Cố, nhà họ Mặc có chuyện cần phải xử lý, con xin phép về trước.

Tạm biệt.”
“Um.”
Ông cụ Cố đứng dậy, hơi hất hàm, nói với Giả Định đang đứng ở lối vào đại sảnh: “Ông Tần, tiễn ngài Mặc cho tôi.”
“Vâng.”
Giả Định hộ tống Mặc Vân Kính rời đi.
Bên kia mấy anh em chú bác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chuyện gì xảy ra, họ đổ dồn ánh mắt về phía Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm, và hỏi ông cụ Cố một cách khó hiểu.
“Ba, không phải ba với nhà họ Mặc luôn không hợp nhau sao?”
“Mặc Vân Kính hôm nay tới đây có chuyện gì?”
“Mối quan hệ của ông ta với Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm là gì?”
“Hai người này không phải là gián điệp cho nhà họ Mặc đấy chứ?”

Các chú bác mười phần nghi ngờ Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm.
“Vì tất cả mọi người đều ở đây hôm nay, chúng ta hãy nói về việc phân chia tài sản.”
Ông cụ Cố trực tiếp né tránh câu hỏi của họ, và vẫy tay với Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm: “Hai con làm gì mà xa cách thế? Hãy ngồi xuống đây cho ông.”.

Bình Luận (0)
Comment