Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1037


Nói xong, trực tiếp đem người kéo lên sau lưng, bò trên đất tiến lên từng bước, thẳng đến khi cách đường cái càng ngày càng gần, tránh được nơi trung tâm hỏa lực dày đặc anh ta mới đứng dậy, ôm Cẩm Điềm Điềm chạy đến chiếc xe hơi bên kia đường.
Khoảng cách từ bụi cỏ đến ven đường chỉ tốn mất năm phút đồng hồ nhưng anh phải dùng hơn mười phút mới đến nơi.
Nhưng mà, không đợi anh ta đến được chỗ chiếc xe, phía sau bỗng vang lên một giọng nói.
“Mặc Viên!”
Giọng nói này quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Mặc cho gió đêm gào thét, giọng nói lạnh lẽo quỷ mị cũng làm cho người khác không thể không nhận ra.
Cả người Mặc Viên cứng đờ, kinh ngạc đứng sững lại, không xoay người mà túm Cẩm Điềm Điềm đến trước mặt: “Bé ngốc, lên xe trước đi.”
“Không, em không muốn!”
Cẩm Điềm Điềm lắc đầu, Mặc Viên thẳng tay đẩy cô vào xe, sau đó xoay người giơ súng nhắm ngay Mặc Cảnh Thâm mà nổ.
Phanh—
Phanh—
Hai âm thanh đồng loạt vang lên.
Viên đạn của Mặc Cảnh Thâm bắn trúng ngực của Mặc Viên, nhưng tốc độ né tránh của anh nhanh hơn một chút nên viên đạn của Mặc Viên bắn trật, căn bản không gây chút thương tổn nào cho Mặc Cảnh Thâm.
“Hư…”
Viên đạn găm vào người Mặc Viên, xung lực cường đại khiến anh ta lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
“Viên!”

Cẩm Điềm Điềm hét một tiếng kinh hãi, vươn tay ôm lấy anh ta, nước mắt bừng lên: “Viên, anh sao rồi? Huhu… anh có sao không?”
Cẩm Điềm Điềm cũng bị thương, cô đỡ Mặc Viên theo bản năng, nhưng vì sốt ruột làm ra hành động quá mạnh mẽ nên cả người cô mềm nhũn vì đau, hai người đồng thời té trên mặt đất.
Máu—
Nơi tay chạm đến toàn chất lỏng dinh dính, tản ra mùi máu nồng đậm.
“Điềm Điềm, hahaaha…”
Mặc Viên té trên mặt đất, vươn tay che mặt Cẩm Điềm Điềm: “Thật xin lỗi, anh … cuối cùng cũng không thể cho em thứ em muốn … chậc …”
“Không phải, em… em không muốn gì hết, chỉ muốn anh ở bên cạnh em.”
Tuy Cẩm Điềm Điềm bị trọng thương nhưng không bị thương những chỗ hiểm yếu, nên không đến mức sẽ chết.
Nhưng trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới, lần gặp sau nửa năm qua chính là lúc hai người xa nhau.
“Oa oa… Viên, đừng rời khỏi em, không muốn mà huhu…” cô kéo tay anh đặt lên bụng: “Em mang thai rồi, là con của anh, là con của chúng ta.

Sao anh có thể nhẫn tâm bỏ lại em và đứa bé chứ?”
“Cái gì… phốc…”
Mặc Viên nghe thấy lời nói của Cẩm Điềm Điềm có chút kích động, nhưng không nhịn được phun ra một cỗ máu tươi từ trong lòng ngực.
“Vâng, em mang thai, con của chúng ta.

Là sinh đôi, đã được hai tháng rồi, huhu…”
Cẩm Điềm Điềm vô cùng đau đớn, ai mà nghĩ được cuối cùng là kết quả này.
Mặc Viên nở nụ cười, chua xót đến cực điểm, hốc mắt tràn đầy nước: “Mặc Viên tôi có con, cuối cùng cũng..

có đứa bé của mình rồi.”
Đối với những ai không hiểu rõ về Mặc Viên đều sẽ nghĩ anh ta là một tên khốn nạn.
Lúc đầu cưới Lục Bình của nhà họ Lục làm vợ.

Sau đó trải qua một lần tai nạn xe cộ khiến Lục Bình thành người thực vật, tự tay Mặc Viên đã rút bỏ ống dưỡng khí của cô.

Sau đó nữa Mộ Điềm Tư điền cuồng theo đuổi anh, cuối cùng là blogger ẩm thực cực nổi tiếng Lý Nhã.
Lục Bình không có con, nhưng Mộ Điềm Tư và Lý Nhã đều có.

Nhưng mà…
Không có một đứa bé nào trong số đó là của Mặc Viên.
Trừ bỏ lúc đầu Mộ Điềm Tư thích Mặc Viên điên cuồng, bỏ thuốc anh khiến cho hai người xảy ra quan hệ thì Mặc Viên hầu như chẳng đụng đến một người phụ nữ nào.
Đương nhiên, trong số tất cả mọi người, Cẩm Điềm Điềm mới thật sự là ngoài ý muốn.
Anh ta nghĩ bản thân đã bảo vệ Cẩm Điềm Điềm một kẽ hỡ cũng không lọt rồi, không có ai biết đến sự tồn tại của Cẩm Điềm Điềm, chỉ tiếc anh ta đánh giá quá thấp năng lực của Mặc Cảnh Thâm.
Anh nằm trên mặt đất, nhìn Mặc Cảnh Thâm đang chậm rãi đi đến, một tay ôm ngực, một tay chậm rãi bò lên mặt đất.
Từng chút một tiến đến cạnh Mặc Cảnh Thâm, bàn tay nhiễm đầy máu tươi kéo lấy ống quần anh: “Mặc… Mặc Cảnh Thâm, hiện tại tôi… tôi bây giờ là thủ hạ của cậu… kẻ… ha… kẻ thua cuộc.”
Thân thể anh vô cùng suy yếu, nói chuyện cũng là hữu khí vô lực.
“Đấu… đấu nhiều năm như vậy, tôi cuối cùng cũng không bằng cậu, nhưng cậu… có thể hay không, có thể tha cho Điềm Điềm không, cô ấy… cô ấy chưa từng… chưa từng hại cậu.”
Đau, máu toàn thân chảy ngược, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều run rẩy.
Bên tai gió thổi gào thét giống như màn đêm than khóc, gió lạnh tạt vào mặt đau rát.
Mặc Cảnh Thâm đứng trước Mặc Viên, súng trong tay chỉ thẳng vào anh ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Không có sao? Chú thật sự cho rằng tôi không biết quan hệ giữa chú và Cẩm Điềm Điềm hả?”
“Nếu không phải chú lợi dụng Cẩm Điềm Điềm, năm đó làm sao chú biết tung tích của Nghiên Nghiên, lại liên tục dùng Nghiên Nghiên để uy hiếp Thiển?”
Giọng nói anh phẫn nộ, đặt tay vào cò súng nói tiếp: “Chú cho rằng tôi tin tưởng lời nói của Dương Liễu hả, cho rằng tôi trúng cổ độc là do cô ấy? Chẳng qua là chú đang lấy cớ giải vây giúp Cẩm Điềm Điềm mà thôi.”
Mặc Cảnh Thâm vừa dứt lời, cả người Mặc Viên cứng đờ, sắc mặt trắng bệnh dọa người, kinh hãi nhìn Mặc Cảnh Thâm, một lúc lâu sau cũng không nói được gì.
Một bàn tay của anh ta lặng lẽ vuốt ve cây súng lục sau lưng, cầm lấy súng lục, mắt anh ta híp lại, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh, giơ súng nhắm ngay Mặc Cảnh Thâm: “Cậu đã biết nhiều như vậy, vậy chúng ta cùng ch…”
Phanh—
Một chữ ‘chết’ còn chưa kịp nói xong thì Mặc Cảnh Thâm đã ra tay trước, một cước đánh vào cổ tay của Mặc Viên.
Lạch cạch một tiếng, súng rơi xuống đất.
Mặc Viên ôm lấy cổ tay, cả khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, hít sâu một hơi, dù cho đang là mùa đông nhưng trên trán anh ta vẫn đổ một tầng mồ hôi lạnh.

“Tôi đã cho chú rất nhiều cơ hội, tự chú không biết quý trọng.”
Mặc Cảnh Thâm siết chặt khẩu súng, giọng nói lạnh đến cực điểm: “Nhưng mà vừa rồi, tôi bắn một phát lệch khỏi tim chú, chú không chết thì tôi tuyệt đối sẽ không khinh địch.”
Anh và Thiển phải chịu đựng nhiều thứ như vậy, tất cả là do người này ban tặng, sao có thể để anh ta chết dễ dàng như thế?
“Mặc Cảnh Thâm, thứ khốn nạn, tao muốn giết mày!”
Ngay lúc này, Cẩm Điềm Điềm nằm ở phía sau nhặt được khẩu súng mà Mặc Viên làm rớt kia, dùng sức lực toàn thân nhắm ngay Mặc Cảnh Thâm, bùm một tiếng dứt khoát nổ súng.
Cô xuống tay rất nhanh nhưng sao có thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Mặc Cảnh Thâm chứ.
Ngay lúc cô run rẩy nhắm vào Mặc Cảnh Thâm nổ súng, người đàn ông này đã động thủ rồi, tay dừng ở cò súng, nhẹ nhàng bóp vào…
Ngay lúc mành chỉ treo chuông, một âm thanh đột nhiên vang lên: “Thâm, đừng mà!”
“Điềm Điềm!”
Bỗng nhiên có người lao đến đẩy Mặc Cảnh Thâm ra nhưng vẫn chậm mất một giây, viên đạn đã bị bắn ra ngoài.
Cùng lúc đó, Mặc Viên lo lắng cho an nguy của Cẩm Điềm Điềm, lo lắng đứa bé trong bụng cô nên không chút nghĩ ngợi xoay người lại, không biết dùng sức từ đâu đứng thẳng lên lao về phía Cẩm Điềm Điềm.
Phanh, phanh—
Hai tiếng súng vang lên, khác biệt chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc.
Cả người Mặc Viên cứng đờ, đổ ập vào Cẩm Điềm Điềm bên cạnh, sau đó ngã xuống đất.
Hai mắt Cẩm Điềm Điềm trừng lớn, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng, nhưng nước mắt đã ào ạt tuôn rơi..

Bình Luận (0)
Comment