Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1081


Đó là lí do tại sao ông cụ Mặc yêu cầu anh ta sử dụng cơ hội lúc đứa trẻ bị mất tích để phá hủy mối quan hệ giữa Thích Ngôn Thương và Phương Nhu, từ đó buộc hai người họ phải chia tay.
Cho đến bây giờ, Mặc Cảnh Thâm vẫn không hiểu lí do tại sao ông cụ Mặc lại muốn tách Thích Ngôn Thương và Phương Nhu ra.
Thích Ngôn Thương tức giận, nắm chặt tay, các đốt ngón tay co rúm lại, gân cốt trên mu bàn tay như vỡ ra, cả người như muốn nổi cơn thịnh nộ.
Anh ta biết rằng vì Mặc Cảnh Thâm đã chắc chắn như vậy, nên phải có một người đáng tin cậy nhận được tin tức từ ông cụ.
Chỉ là phương pháp xử lý của ông cụ thực sự khiến Thích Ngôn Thương tức giận!
Cố Khinh Nhiễm sờ mũi nhướng mày, có chút đồng tình với hoàn cảnh của Thích Ngôn Thương.
Anh ta thở dài nói: “ Việc chúng ta phải làm bây giờ là phải nhanh hơn một bước tìm được Tiểu Thang Viên.”
Nói là nói như vậy, nhưng người nhiều như nước, biết tìm ở đâu bây giờ?
Vào ban đêm, một vài người thu xếp đơn giản và dùng cách nguyên thủy nhất gộp lại với nhau, để cho Thích Ngôn Thương liệt kê tất cả các “kẻ thù”, sau đó cho mọi người điều tra từng người một.
Rốt cuộc, bây giờ anh ta không có bất cứ manh mối nào, giống như ruồi không đầu không tìm được lối ra, độ khó không hề giảm chút nào.
Thích Ngôn Thương đã liệt kê tất cả những người anh ta nghĩ đến, Cố Khinh Nhiễm và Mặc Cảnh Thâm đã sàng lọc họ và sắp xếp để điều tra.
Mọi việc xong xuôi thì cũng đã hai giờ đêm.
Cả ba đều về phòng nghỉ ngơi.
Thích Ngôn Thương lê thân thể kiệt sức của mình trở về phòng ngủ, nhìn người đang nằm trên giường đã ngủ say, trên mi vẫn còn chưa khô nước mắt, một mảnh gối ướt đẫm.
Hốc mắt cô ấy vẫn sưng đỏ như ngày hôm qua.
Cả ngày chỉ rửa mặt bằng nước mắt, chắc sẽ đau mắt lắm, anh ta tự cảm thấy có lỗi với Phương Nhu, nhưng anh ta tự trách mình vì mình không có tài năng hơn.
Ngồi ở mép giường, nhìn xuống Phương Nhu đang ngủ, thấy mày lá liễu co lại, giữa hai hàng lông mày hiện lên sự buồn bã không giải quyết được.

“Tiểu Thang Viên… Tiểu Thang Viên…”
Phương Nhu nói mớ, cơ thể cô ấy đột ngột run lên, như thể đang sợ hãi.
“A a… Tiểu Thang Viên, đừng… đừng làm hại con tôi, Tiểu Thang Viên, a, không được!”
Cô ấy gặp ác mộng, lẩm bẩm vài câu rồi hét lên, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng và ngồi bật dậy.
Khi nhìn thấy Thích Ngôn Thương đang ngồi ngay trước mặt mình, cô nắm lấy vai anh, hai hàng nước mắt tuôn rơi: “Em mơ thấy một giấc mơ, em mơ thấy Tiểu Thang Viên bị bọn bắt cóc giết chết, a… em phải đi tìm Tiểu Thang Viên!”
“Đồ ngốc, không sao đâu, đây chỉ là ác mộng, ác mộng mà thôi!” Thích Ngôn Thương dù rất lo lắng nhưng vẫn ôm chặt cô vào lòng: “Đừng sợ, giấc mơ thường đảo ngược với thực tế, có nghĩa là con của chúng ta không sao cả.”
Mặc dù anh ta đang an ủi Phương Nhu nhưng anh ta không nhận ra rằng chính giọng nói của mình cũng đang run rẩy.
Nếu vẫn không thể tìm được đứa trẻ thì chắc chắn anh ta sẽ rất lo lắng.

Tuy rằng không biểu hiện ra bên ngoài nhưng làm sao có thể không lo lắng cơ chứ?
Chỉ là anh ta không thể biểu hiện cảm xúc của mình quá rõ ràng ra trước mặt Phương Nhu, điều nay sẽ càng khiến cô suy nghĩ nhiều hơn.
“Hức… không, không.

Giấc mơ quá đỗi chân thực.

Tiểu Thang Viên đang ở trong một ngôi nhà dột nát, nó vẫn đang khóc vì đói.

Nhưng những kẻ bắt cóc lại không kiên nhẫn với nó, sau đó… và… hức… không, em phải đi tìm Tiểu Thang Viên.”

Những hình ảnh trong giấc mơ thật sự quá đỗi chân thực, khiến cho Phương Nhu thấy rùng mình mỗi khi nghĩ tới.
Cô ấy lập tức đẩy Thích Ngôn Thương ra, lật chăn ra khỏi thân thể rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
“Phương Nhu, em đi đâu vậy?”
Thích Ngôn Thương gọi với theo, lập tức đuổi theo cô ấy, cố gắng kéo Phương Nhu trở về.
Ai ngờ khi người phụ nữ quay lại, cô ấy lại tát ngược một cái lại vào mặt anh ta: “Buông tôi ra! Đứa nhỏ đã mất tích ba ngày rồi, anh luôn nói với tôi là không sao, không có chuyện gì nhưng đến bây giờ anh vẫn không biết được tung tích của nó.

Anh chỉ biết ở nhà chờ đợi! Vậy thì đến khi nào mới có kết quả? Anh có thật sự quan tâm đến đứa nhỏ không?”
Cô ấy hét lên một cách cuồng loạn và sau đó lại lao nhanh ra ngoài.
Sau khi nhận một cái tát nặng nề, má của Thích Ngôn Thương dường như trở nên bỏng rát.
Nhưng vẫn nó vẫn không đau bằng sự xót xa trong tim.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Làm sao anh có thể không quan tâm đến đứa trẻ cơ chứ?
Anh ta cũng muốn ra ngoài tìm con, nhưng người lại đông như thế, anh ta biết tìm ở đâu bây giờ?
Không có mục tiêu, cứ mù quáng tìm kiếm cũng chẳng giúp được gì.

Hơn nữa, từ lúc đứa trẻ biến mất đến nay, có hàng ngàn người do anh ta, Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm phái đi nhưng cho đến bây giờ vẫn không hề có chút manh mối nào.
Hết thảy đều đã giải thích.
Thích Ngôn Thương không tức giận với Phương Nhu vì cái tát của cô ấy, vì anh ta biết rõ tầm quan trọng của Tiểu Thang Viên đối với Phương Nhu.
Nửa đêm, cô ấy gặp ác mộng, suy sụp hay có cú sốc tâm lí, thể xác đều là những chuyện bình thường.
Thích Ngôn Thương vuốt sơ mái tóc rối bù trên trán rồi bước ra ngoài: “Phương Nhu, Phương Nhu, em đi đâu vậy? Bây giờ cũng đã muộn rồi!”
Anh ta hét lên.
Giọng nói lớn đến mức khiến mọi người trong biệt thự đều thức giấc.
Đèn trong phòng bật sáng và có một vài người bước ra.
Người đầu tiên bước ra là Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển.
Trên người Mộ Thiển khoác một chiếc áo nhung, đứng bên trong hành lang ngó ra ngoài xem tình hình, cô tình cờ thấy cảnh Phương Nhu chạy ra ngoài và phía sau là Thích Ngôn Thương đang đuổi theo.
“Phương Nhu đi đâu vậy?”
Cô cảm thấy lo lắng, vội vàng bước xuống cầu thang.
Nhìn thấy vậy, Mặc Cảnh Thâm nắm lấy cánh tay cô nói: “Mộ Thiển, sức khỏe em không tốt, không thể làm loạn như vậy được, em về phòng trước đi, để anh đi xem…”
“Phương Nhu là em gái của em!”
Mộ Thiển hét lên một tiếng rồi hất tay của Mặc Cảnh Thâm, vội vàng chạy xuống lầu.
Đúng.
Đối với cô, sự tồn tại của Phương Nhu quá quan trọng.
Từ khi còn nhỏ, mối quan hệ giữa cô với Cẩm Điềm Điềm và Kiều Vi đã không có gì có thể vượt qua, cô đã từng coi họ là những người chị em của mình, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều bị phản bội.
Sau sự phản bội đó, cô không còn cảm giác tin tưởng vào bất cứ ai ngoại trừ Mặc Cảnh Thâm, Cố Khinh Nhiễm, Bạc Dạ và Phương Nhu.

Vì vậy, cô không thể làm lơ khi thấy Phương Nhu phát điên như vậy.

Mặc Cảnh Thâm cau mày, xoay người đi vào phòng ngủ lấy áo khoác cho Mộ Thiển.
Lúc này, Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương cũng đi ra.
“Trần Tương, đừng ra ngoài.

Đứa nhỏ trong bụng rất quan trọng, em màu về nghỉ ngơi đi, anh qua đó xem chút.”
Cố Khinh Nhiễm cẩn thận nói với Trần Tương.
Trần Tương mặc dù không yên tâm, nhưng cô ấy biết mình cũng không thể giúp được gì nhiều, có khi lại khiến mọi người lo lắng hoặc gây rắc rồi cho họ nên cô ấy liền gật đầu: “Được rồi, vậy thì anh phải thuyết phục Phương Nhu và nói chuyện với cô ấy, tốt nhất là cố gắng tìm cách giúp họ tìm được con mình, thật là… thảm quá.”
Cô ấy cũng sắp trở thành một người mẹ, mặc dù cô ấy có thể không có cảm nhận như Phương Nhu, nhưng cô ấy vẫn có thể hiểu được một chút tâm trạng của Phương Nhu.
“Vợ à, em đừng lo lắng, cứ tin ở anh.”
Cố Khinh Nhiễm đẩy cô ấy về phòng, để cô ấy nằm ngay ngắn trên giường rồi nói: “Ngủ đi, anh ra ngoài xem một chút.”
“Được rồi, đi mau đi.”
“Được.”
Khi Cố Khinh Nhiễm bước ra khỏi phòng ngủ, Mặc Cảnh Thâm cũng đi xuống cầu thang với chiếc áo khoác dày trên người.
Lúc hai người vừa xuống phòng khách liền nghe thấy tiếng Mộ Thiển lớn tiếng noi với Phương Nhu ở cửa biệt thự: “Trời thì lạnh cóng, em đi tìm ở đâu? Cảnh Thâm và những người khác đều đã phái hàng nghìn người đi tìm, chẳng lẽ những người đó còn không tìm được bằng em sao? Phương Nhu, đừng như thế này nữa, nếu em cứ như vậy, em làm sao có thể đợi được đến lúc Tiểu Thang Viên về chứ?”
“Hức… để em đi, chị Mộ Thiển, chị thả em ra, hức… em đi tìm con của em, em muốn tìm Tiểu Thang Viên.

Hức, chỉ phải biết… gia đình em là gia đình đơn thân, và mẹ là nơi nương tựa lớn nhất của em, nhưng mẹ cũng đã rời bỏ em.

Chính vì vậy, em không thể chấp nhận sự biến mất của Tiểu Thang Viên nữa, không thể… không thể… hức…”.

Bình Luận (0)
Comment