Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1092


Dưới sự phối hợp ăn ý này, Thang Viên bị bắt cóc một cách hoàn hảo và nhanh chóng.
Mọi thứ trong góc khuất cũng dần sáng tỏ.
Tuy nhiên, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy rằng mọi việc quá thuận lợi lại là ‘sự thật’ giả dối nhất, nó khiến người ta dễ dàng bị mờ mắt.
"Tiếp tục điều tra đi, mọi thứ không đơn giản như vậy đâu."
Mặc Cảnh Thâm ra lệnh rồi nói: "Dấu tay tại hiện trường cùng viên đạn, bất cứ manh mối nào cũng không thể bỏ qua."
"Vâng, Boss."
Dật Phong nhận lệnh và quay đi thu thập manh mối.
Mặc Cảnh Thâm lo lắng không yên, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một cánh nặng nề.
Nếu Bùi Nhiệm và Triệu Hoài của FE là người bắt cóc đứa trẻ, vậy thì ai lại có thể dễ dàng giết cả hai ở cự ly gần như vậy chứ?
Họ là những cao thủ hàng đầu, xét về năng lực, rất ít người có thể vượt qua họ.
Nhưng có một điều không thể không quan tâm, đó là hiện trường không hề có dấu vết đánh nhau, Triệu Hoài và Bùi Nhiệm bị bắn chết ở cự ly gần, có thể thấy họ phải là người quen.
Nếu đã là người quen, thì tại sao lại giết cả hai người? Tại sao ra tay tàn nhẫn với một đứa bé sơ sinh?
Nếu mục tiêu không phải là tiền thì là vì điều gì?
Kẻ thao túng đằng sau là ai và có ý định gì?
Mặc Cảnh Thâm không thể lí giải được những câu hỏi cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu anh.
Mặc Cảnh Thâm vốn là nghi ngờ lão gia nhà họ Thích, nhưng từ phản ứng vừa rồi của Thích Ngôn Thương, có thể kết luận, người chết chính là Thang Viên.
Ông cụ Thích không có lý do gì để làm vậy với một đứa bé chưa đầy một tháng tuổi cả.
...

Buổi chiều, một nhóm mấy người mang theo Thang Viên đến nhà tang để sắp xếp hỏa táng và chọn nghĩa trang, phải mất cả một buổi chiều xử lý hết mọi việc.
Ngày hôm nay, mây mù bao phủ và tuyết rơi dày đặc, thời tiết âm u khiến người ta gần như hít thở không thông.
Cho đến năm giờ chiều, bầu trời tối đen như mực.
Lúc sắp xếp xong xuôi mọi việc thì mọi người cũng đều kiệt quệ về cả thể chất và tinh thần.
"Mọi người trước trở về đi, tôi muốn ở một mình một lát." Thích Ngôn Thương yếu ớt nói.
"Phương Nhu vẫn đang đợi cậu về đấy, cậu...!chú ý thân thể, đừng hành hạ bản thân." Mặc Cảnh Thâm không nỡ nhìn thấy anh ta như vậy.
Lúc ở trên núi, anh ta đã kích động đến nôn ra máu, lại thêm gần đây cùng Phương Nhu đi tìm Thang Viên mà hầu như không lúc nào được nghỉ ngơi cả.
Tất cả mọi áp lực và khó khăn đè nặng lên người khiến anh ta gần như gục ngã, anh ta đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
"Tôi hy vọng mọi người có thể giữ bí mật.

Phương Nhu, cô ấy..."
Giọng Thích Ngôn Thương khàn đặc, dường như nói chuyện thôi cũng không còn sức lực.
"Chúng tôi biết phải làm gì."
Mặc Cảnh Thâm thở dài, không nói gì thêm mà đỡ lấy Mộ Thiển cùng Cố Khinh Nhiễm xuống núi.
"Anh Thiển, em như thế này thì Phương Nhu rất dễ nhận ra đấy."
Cố Khinh Nhiễm nhìn đôi mắt sưng đỏ của Mộ Thiển, là một người anh trai, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, anh ta muốn an ủi cô, nhưng không biết phải nói gì.
Cô vừa mới mang thai, lại nhận được tin xấu của Thang Viên, đủ thứ chuyện xảy đến, thật khiến người ta khó bề chấp nhận được.
"A Thâm, em...!hôm nay em sẽ đến nhà Khinh Nhiễm nghỉ ngơi."
Mộ Thiển không muốn quay lại, bởi vì cô biết rằng cô có thể không chịu được một cú sốc như vậy, thậm chí cô không chắc rằng mình có thể kiềm chế bản thân để không nghĩ về Thang Viên hay bật khóc khi nhìn thấy Phương Nhu không nữa.

Để không làm lộ mọi chuyện và tránh cho Phương Nhu bị kích động, cô đành phải đưa ra quyết định này.
"Nếu không thì em tới nhà của anh đi, anh sẽ đi đón Trần Tương trở về trước?"
"Không được, mọi người đi hết rồi thì em lại không yên tâm về Phương Nhu, các anh cứ nói là em phải đến nhà họ Mộ do Mặc Văn Trác lại tới gây sự là được." Mộ Thiển tìm một lý do thích hợp cho mình.

ngôn tình ngược
"Cũng được, nhưng anh làm sao có thể yên tâm để em một mình được? Hay là, anh đưa em đến nhà họ Mộ nhé?"
Hiện giờ, nhà họ Mộ đã đổi một ngôi nhà lớn, nếu Mộ Thiển ở một mình cũng không sao.
Hơn nữa, ở đó có rất nhiều người, như vậy Mặc Cảnh Thâm mới có thể cảm thấy yên tâm được.
Dạo này, có rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.
“Đúng vậy, Cảnh Thâm nói có lý, em nên đến nhà của Mộ Ngạn Minh.” Cố Khinh Nhiễm đồng ý.
Mộ Thiển suy nghĩ một lúc và gật đầu một cách yếu ớt.
Nửa giờ sau, họ đến nhà họ Mộ.
Vì Mặc Cảnh Thâm đã gọi điện trước cho Mộ Ngạn Minh, nên khi họ vừa đến tiểu khu, cả Mộ Điềm Tư và Mộ Ngạn Minh đều xuống dưới.
"Anh Thiển, cuối cùng em cũng đến rồi." N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Mộ Điềm Tư không biết tình hình cụ thể, chỉ biết ở đó đã xảy ra chuyện, cô ta đi tới gần Mộ Thiển, thấy sắc mặt cô tái nhợt, cả người ốm yếu thì có chút lo lắng.

"Cô đưa A Thiển lên lầu nghỉ ngơi trước đi." Mặc Cảnh Thâm dặn dò Mộ Điềm Tư.
Mộ Thiển bị chuyện của Thang Viên tác động mạnh, cả người như hồn bay phách lạc, không có tinh thần, để mặc Mộ Điềm Tư đưa mình lên lầu, cô thậm chí còn không biết rằng Mặc Cảnh Thâm đang vẫy tay chào tạm biệt.
Mộ Ngạn Minh đứng ở một bên, thu hết vào mắt bộ dạng lúc này của Mộ Thiển, có phần khó hiểu: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Còn chuyện gì nữa? Anh biết việc con của Phương Nhu bị bắt cóc, đúng chứ? Hôm nay, chúng tôi đã tìm thấy nó.

Thằng bé...!Haiz, nó chỉ là một đứa trẻ chưa đầy một tháng tuổi thôi, thật tàn nhẫn mà!" Cố Khinh Nhiễm thở dài đau buồn.
"Cái gì? Ý anh là sao?"
Tin tức đến quá đột ngột, Mộ Ngạn Minh còn tưởng rằng mình đã hiểu sai ý của Cố Khinh Nhiễm.
"Đã mất."
"Đã mất? Khi nào, làm sao có thể?!"
Dù thế nào đi chăng nữa, Mộ Ngạn Minh và Phương Nhu cũng là đối tác, quan hệ giữa họ rất tốt.
Mới ngày nào, anh ta còn đến thăm Tiểu Thang Viên, một thằng bé ngoan ngoãn và dễ thương như thế, sao có thể nói mất là mất chứ.
Thật là đau đớn.
Mặc Cảnh Thâm im lặng không nói.
Cố Khinh Nhiễm lắc đầu, nhún vai: "Thật đáng tiếc khi một sinh mạng không còn nữa.

Nhưng anh không được để Phương Nhu biết chuyện này.

Cô ấy giờ đang rất yếu, không thể chịu đựng được bất kỳ cú sốc nào nữa.

Nếu biết được sự thật, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, tôi sợ rằng cô ấy sẽ suy sụp mất."
Mộ Ngạn Minh biết rõ họ đang muốn nói gì, cũng tỏ ra thông cảm.

Thế nhưng…
"Cứ giấu Phương Nhu mãi cũng không phải là cách, một ngày nào đó, cô ấy cũng sẽ biết.

Cứ mãi để cô ấy ôm hy vọng thế này, cũng là tàn nhẫn với cô ấy.”
"Nhất định sẽ nói, nhưng bây giờ không phải là lúc."
Cố Khinh Nhiễm vẫy tay: "Thế là xong, A Thiển giao cho anh đấy, nhớ chăm sóc tốt cho nó."
"Không vấn đề gì."
"Chúng tôi đi đây."
Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm lên xe trở về biệt thự Ngự Cảnh.
Hôm nay, thời tiết vô cùng u ám, mới bốn giờ chiều mà trời đã tối.
Bên trong biệt thự, Phương Nhu ở trong phòng ngủ không chịu ra ngoài, Trần Tương đã biết được tin dữ của Thang Viên, cô ấy chìm đắm trong đau buồn, khóc đến mấy lần.
Để điều tra sự thật của mọi chuyện, Mặc Cảnh Thâm đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Còn Thích Ngôn Thương đã một đêm không thể liên lạc được.
Mãi đến ngày hôm sau, Thích Ngôn Thương mới trở lại biệt thự Ngự Cảnh.
"Tại sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy?"
Mặc Cảnh Thâm đang xuống lầu, chuẩn bị đi ra ngoài, thì nhìn thấy Thích Ngôn Thương từ bên ngoài loạng choạng bước vào.
Sắc mặt anh trầm xuống: "Phương Nhu vẫn đang đợi cậu, cậu nhìn lại bộ dạng của cậu đi, cậu định đối mặt với cô ấy như thế nào?"
Là anh cả, Mặc Cảnh Thâm không thể chấp nhận việc Thang Viên bị sát hại, nhưng sự việc cũng xảy ra rồi, cách tốt nhất là nên đối mặt với nó, thay vì mượn rượu để trốn tránh.
Hơn nữa, bây giờ, Thích Ngôn Thương đã không còn đơn độc, vẫn còn có Phương Nhu đang ở phía sau.
Một người phụ nữ cần anh an ủi và chăm sóc..

Bình Luận (0)
Comment